» Chương 486: Nguyên lai là ngươi cái này hỗn đản ở phía sau giở trò quỷ

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025

Nhà kho rất lớn, chất đầy vật liệu, khoáng thạch, linh dược, thậm chí cả linh cốc. Đa số là nhị phẩm, tam phẩm. Nhưng cũng chỉ có vậy, đều là vật liệu sơ cấp chưa qua gia công. Đều là nguyên vật liệu vừa được khai thác, vừa được hái về.

Số lượng vật liệu ở đây rất lớn, một chiếc nhẫn trữ vật thông thường cũng không thể chứa hết, tổng giá trị không dưới hàng ngàn vạn linh thạch. Điều khiến Lữ Thiếu Khanh không vui là, dù hắn dùng tâm niệm dò xét, một viên linh thạch cũng không có.

Lữ Thiếu Khanh thở dài, tràn đầy ưu thương và oán khí, vừa cất vật liệu vào nhẫn trữ vật, vừa lẩm bẩm chửi rủa Thiên Cung môn: “Linh thạch đâu? Chẳng lẽ không biết linh thạch mới là thứ đáng ngưỡng mộ nhất sao? Những vật liệu này để ở đây để làm gì? Để ở đây mọc rêu à, hay là định cho chúng tự sinh tự diệt? Đổi tất cả thành linh thạch không tốt hơn sao?”

Nhẫn trữ vật của Lữ Thiếu Khanh rất lớn, bên trong còn trú ngụ ma quỷ tiểu đệ lai lịch phi phàm, nên dù vật liệu ở đây nhiều, cũng không thể lấp đầy nhẫn trữ vật của hắn. Lữ Thiếu Khanh vừa ghét bỏ, vừa cướp sạch nơi đây, không còn một thứ gì, đến sợi lông cũng chẳng còn.

Chưa đầy một khắc đồng hồ, Lữ Thiếu Khanh đã bước ra ngoài, để lại một nhà kho trống trơn.

Vừa ra cửa, hắn đã cảm giác được Quản Đại Ngưu từ đằng xa chạy đến. Lữ Thiếu Khanh giật mình, vội giấu tên tu sĩ đang hôn mê đi, sau đó trốn sang một bên quan sát.

Quản Đại Ngưu đắc ý trong lòng, đứng ngay trước cửa nhà kho, hì hì cười không ngừng: “Vẫn là Bàn gia ta thông minh, một chiêu điệu hổ ly sơn liền khiến đám gia hỏa này xoay như chong chóng. Hắc hắc, ta đến rồi, ta muốn xem xem rốt cuộc trong này có gì hay ho. Hừ, đều tại tên hỗn đản kia, khiến Bàn gia ta nghèo rớt mồng tơi thế này, cũng không biết nơi này có đồ tốt gì không.”

Nói xong, Quản Đại Ngưu đẩy cửa ra, nhưng khi bước vào, hắn ngây dại, dụi dụi mắt, hoài nghi mình đi nhầm chỗ.

Nơi này sạch sẽ không một hạt bụi, đến chuột cũng phải chết đói, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Đồ đạc đâu hết rồi? Người bên ngoài cứ thế canh giữ một nhà kho trống rỗng ư? Định làm gì? Định chờ đợi sự cô quạnh sao?

Lữ Thiếu Khanh vốn định đánh thức tên tu sĩ đang hôn mê, nhưng nghe Quản Đại Ngưu đang mắng chửi: “Đám cháu trai Thiên Cung môn này, hy vọng nhà kho tiếp theo sẽ không làm ta thất vọng.” Lữ Thiếu Khanh giật mình, rồi cười hắc hắc không ngừng.

Vẫn là cứ tiếp tục làm hoàng tước thì hơn.

Quản Đại Ngưu hùng hổ sau khi ra ngoài, cẩn thận nhìn quanh một lượt, rồi lại chạy về một hướng khác. Lữ Thiếu Khanh lặng lẽ theo sau Quản Đại Ngưu, khoan thai tự đắc, bước đi nhàn nhã, vô cùng thong dong. Có sự có mặt của Quản Đại Ngưu, kẻ am hiểu Thiên Cung môn, đã tiết kiệm cho hắn rất nhiều công sức.

Quản Đại Ngưu như một con chuột, đã nhanh chóng tìm thấy nhà kho thứ hai của Thiên Cung môn. Mà lần này, số người canh gác ở đây nhiều hơn, có tới năm người. Điều đó khiến mắt Lữ Thiếu Khanh không khỏi sáng lên. Chỗ này có lực lượng phòng thủ mạnh hơn nhà kho thứ nhất, chứng tỏ đồ vật bên trong sẽ tốt hơn, biết đâu tất cả đều là linh thạch trắng muốt.

Năm người đó gồm hai Kết Đan, ba Trúc Cơ cảnh. Quản Đại Ngưu lặp lại thủ đoạn cũ, cũng khiến năm tên đệ tử Thiên Cung môn bắt đầu căng thẳng. Ma tộc xâm lấn, trời mới biết liệu chúng có thực sự đã đột nhập đến đây hay không. Năm người sau khi bàn bạc, quyết định phái hai người đến kiểm tra, còn lại một Kết Đan và hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh canh giữ.

Đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, điều này vẫn cứ dễ dàng như không. Đánh mê ba người xong, hắn lại lần nữa chui vào nhà kho thứ hai của Thiên Cung môn.

Sau khi đi vào, Lữ Thiếu Khanh lại chửi rủa: “Thiên Cung môn đáng ghét, rốt cuộc giấu linh thạch ở đâu? Vật liệu, vật liệu, chỉ toàn vật liệu vẫn là vật liệu, đáng ghét…”

Lữ Thiếu Khanh rất muốn xông ra tra hỏi đám đệ tử Thiên Cung môn, hỏi xem rốt cuộc bọn họ giấu linh thạch ở đâu. Vật liệu ở đây không khác là bao so với vật liệu trong nhà kho thứ nhất, bất quá vật liệu ở đây đã được gia công sơ bộ, giá trị cao hơn một chút, đồng thời cũng có giá trị vượt quá ngàn vạn linh thạch.

Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại không thể vui mừng quá nhiều. Vật liệu nhiều lắm, mang ra bán để đổi lấy linh thạch thì thương nhân trung gian sẽ ăn lãi quá nhiều. Nếu không qua tay thương nhân trung gian xử lý, nhiều vật liệu như vậy, chính hắn xử lý thì phải đến bao giờ mới xong. Hơn nữa, nếu xử lý với giá thấp, trong lòng hắn không chịu nổi. Vật liệu đáng giá một trăm vạn mà phải bán sáu bảy mươi vạn, lương tâm hắn đau nhói.

Lữ Thiếu Khanh vừa thu vật liệu vào, vừa vui vẻ vừa thống khổ: “Khó khăn quá, linh thạch đâu? Ta muốn linh thạch mà…”

Lữ Thiếu Khanh than thở, lắc đầu rời đi, rồi lại lặng lẽ trốn sang một bên, chờ Quản Đại Ngưu.

Thân ảnh Quản Đại Ngưu như một con chuột, từ đằng xa vọt đến, nhưng khi tiến vào nhà kho… Hắn lại một lần nữa ngây dại.

Sao vẫn sạch sẽ như vậy? Chuột của Thiên Cung môn sống thảm đến thế sao?

Quản Đại Ngưu chỉ muốn cào tường mà thôi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Sao cả hai nhà kho đều trống không, có chuyện gì sao?”

Quản Đại Ngưu cảm giác được có gì đó là lạ. Nếu nhà kho trống không, thì đâu cần phái người đến đây tử thủ.

“Đáng ghét, ta không tin lại tà môn đến vậy.” Quản Đại Ngưu cắn răng, rời đi nơi này, chạy thẳng về phía một nhà kho khác ở đằng xa.

Đi tới nhà kho thứ ba, nơi đây được xây tựa lưng vào núi, là một hang động khoét sâu vào lòng núi. Số người thủ vệ ở đây không nhiều, chỉ có hai người, nhưng bên trong có trận pháp lấp lóe, ánh sáng rực rỡ chói mắt, còn có không ít trận pháp ẩn giấu chưa được kích hoạt.

Xem ra người của Thiên Cung môn cảm thấy nơi này có trận pháp bảo hộ, nên không cần quá nhiều người canh giữ. Vẫn là chiêu trò cũ, cố ý gây động tĩnh, thu hút tu sĩ canh giữ rời đi. Mà lần này, cả hai tu sĩ cùng nhau rời đi, điều này vừa vặn giúp Lữ Thiếu Khanh tiết kiệm được công sức.

Sau khi tiến vào kho hàng, Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, vẫn là vật liệu, nhưng vật liệu ở đây không đáng kể về số lượng, chỉ là phẩm chất cao cấp hơn một chút, ngay cả vật liệu tứ phẩm cũng có, mặc dù không nhiều, nhưng giá trị rất lớn. Đương nhiên, vì nguyên nhân số lượng, tổng giá trị của hai nhà kho trước cộng lại vẫn cao hơn nơi này.

Lữ Thiếu Khanh vẫn cứ buồn bực thu những vật liệu này vào, không nhìn thấy linh thạch, trong lòng vẫn không thể hoàn toàn vui vẻ nổi. Vật liệu mặc dù trân quý, nhưng so với linh thạch, hắn vẫn cảm thấy linh thạch đáng yêu hơn. Ít nhất có thể trực tiếp mang đi cho ma quỷ tiểu đệ dùng, tiết kiệm được rất nhiều công sức và phiền phức.

Bất quá Lữ Thiếu Khanh vừa bước ra khỏi cửa, một thanh âm vang lên: “Bà nội, ta đã bảo là ai mà, thì ra là ngươi, tên hỗn đản này!”

Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn lên, Quản Đại Ngưu đang đứng ngay cửa, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phun lửa, hận không thể thiêu chết hắn. Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Quản Đại Ngưu, lập tức âm thầm kiểm điểm bản thân, đã quá chủ quan, không ngờ tên béo lại về nhanh đến vậy.

Ừm, khẳng định là do hắn quá đau lòng, mà bỏ quên tên béo.

Sau đó hùng hồn hỏi lại: “Ngươi sao lại dám về nhanh như vậy?”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1108: Tế Thần chết rồi?

Chương 1107: Ta muốn giết chết ngươi

Chương 1106: Vượt giống loài tình yêu, không thể làm