» Chương 487: Thiên Cung môn trêu chọc ngươi, đổ mười đời hỏng bét

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025

Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh vẻ mặt khó chịu, ghét bỏ vì hắn dám quay về nhanh đến thế, không hề che giấu. Tức giận đến Quản Đại Ngưu suýt chút nữa phun máu chết. Hỗn đản! Tên đại hỗn đản khốn kiếp này!

“Tên đáng ghét, ngươi, ngươi…” Quản Đại Ngưu run rẩy chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, mọi lỗ chân lông trên cơ thể hắn đều đang trút ra lửa giận.

Chẳng trách hắn liên tục xông vào hai cái nhà kho, bên trong sạch trơn, đến chuột cũng phải bật khóc. Tất cả đều do tên hỗn đản này đứng sau giở trò quỷ.

Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc không ngớt: “Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi muốn làm gì?”

Sau đó, hắn còn quay sang chỉ trích Quản Đại Ngưu: “Thiên Cung môn ở tiền tuyến ngăn chặn Ma Tộc xâm lấn, vì Nhân tộc, đệ tử Thiên Cung môn đã ném đầu, vẩy máu. Ngươi thì hay rồi, thế mà ở phía sau nghĩ đến nhân lúc cháy nhà mà hôi của? Nói đi, ngươi có phải người không?”

Quản Đại Ngưu lại thổ huyết. Ngươi cái tên hỗn đản này, được lợi còn ba hoa? Hắn cũng nhịn không được nữa, cơn giận bốc thẳng lên trán, lý trí bị thôn phệ, Quản Đại Ngưu rống giận về phía Lữ Thiếu Khanh: “Đem đồ vật trả lại cho ta!”

Nói xong, thân thể mập mạp của hắn xông về phía Lữ Thiếu Khanh, như một con cóc muốn “Thái Sơn áp đỉnh” hắn. Nhưng điều này chắc chắn là vô ích, ngược lại bị Lữ Thiếu Khanh đè xuống đất đánh cho một trận.

“Làm gì? Bị vạch trần, thẹn quá hóa giận à?”
“Gan lớn thật, dám động thủ với ta?”
“Để ta xử lý ngươi, ‘Ẩn Danh’ đúng không? Cái tên này nghe hay thật đấy…”

Vừa nói, Lữ Thiếu Khanh nộ tùy tâm sinh, lửa giận bùng lên, nắm đấm càng thêm dùng sức, đánh Quản Đại Ngưu kêu ngao ngao.

Bị đánh đến tỉnh cả người, Quản Đại Ngưu sầu từ đó mà ra, hai mắt tràn đầy nước mắt. Thật sự là xui xẻo mà! Kiếp trước hắn rốt cuộc đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, mà kiếp này lại gặp phải tên hỗn đản này?

Quản Đại Ngưu đau không chịu nổi, đang định mở miệng cầu xin tha thứ, lại cảm giác thân thể nhẹ bẫng đi. Mở mắt ra nhìn kỹ, Lữ Thiếu Khanh đã không thấy đâu.

Quản Đại Ngưu đúng lúc đang nghi hoặc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng tu sĩ Thiên Cung môn. Quản Đại Ngưu biến sắc, không nói một lời, lập tức vận chuyển pháp khí, khiến khí tức của mình lần nữa biến mất.

Quản Đại Ngưu núp ở nơi xa, nhìn các tu sĩ Thiên Cung môn quay về canh giữ cửa lớn, chẳng hề phát giác nhà kho bị trộm dấu hiệu nào. Hắn thở dài thườn thượt, xui xẻo đến tận cùng. Chắc phải tìm thời gian quay về Trung Châu, tìm Huyền gia gia làm phép, rửa sạch khí xui xẻo trên người mới được.

Nghĩ đến ba cái nhà kho cũng bị Lữ Thiếu Khanh đứng sau “hoàng tước tận diệt”, Quản Đại Ngưu liền tức giận đến nghiến răng, đau thấu tâm can.

“Tên hỗn đản, đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không ta nhất định xử lý ngươi!” Quản Đại Ngưu cắn răng, thấp giọng rủa thầm, đồng thời tay phải dùng sức nghiền nát một khối tảng đá trước mặt. Tựa hồ coi tảng đá là Lữ Thiếu Khanh vậy.

“Ngươi định trừng trị ta thế nào?” Giọng nói Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên vang lên bên cạnh hắn, dọa Quản Đại Ngưu run bắn người, suýt nữa tè ra quần.

Tên hỗn đản này là quỷ sao? Xuất quỷ nhập thần!

Hắn quay đầu, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh cười tươi nhìn hắn. Dù là trên mặt mang nụ cười, nhưng Quản Đại Ngưu có thể nhìn ra trong mắt Lữ Thiếu Khanh chẳng hề có chút ý cười nào, ngược lại toát ra ánh sáng muốn đánh người. Hắn lại run bắn người một cái, tên hỗn đản này mỗi giờ mỗi khắc đều đang tìm cơ hội đánh hắn.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Quản Đại Ngưu nhận rõ hiện thực, bắt đầu sợ hãi trước mặt Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm hắn một lát, thấy Quản Đại Ngưu vã mồ hôi trán xong, hắn mới hỏi: “Ngươi rất quen thuộc nơi này sao?”

Quản Đại Ngưu lắc đầu, kiên quyết phủ nhận: “Không, không có.”

Bất quá dưới ánh mắt muốn đánh người của Lữ Thiếu Khanh, hắn vẫn là thay đổi câu trả lời: “Trước đó có chút tình báo, nên hơi quen thuộc thôi.”

“Vậy thì tốt, bọn họ còn có những nhà kho nào không? Nhà kho cất giữ linh thạch ở đâu?”

Quản Đại Ngưu kinh ngạc, khó tin nhìn Lữ Thiếu Khanh.

“Hả? Ngươi còn chưa vừa lòng sao? Ngươi đã cuỗm của người ta ba cái nhà kho, đến sợi lông cũng chẳng còn lại gì, ngươi còn muốn tiếp tục ư?”

Quản Đại Ngưu thử thăm dò hỏi: “Có phải vì sư phụ ngươi bị Thiên Cung môn giam giữ, nên ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt?”

Trong lòng hắn càng thêm e ngại Lữ Thiếu Khanh, tên gia hỏa này thật sự là lòng dạ hẹp hòi. Thiên Cung môn đắc tội hắn coi như xui xẻo mười tám đời.

Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, lấy vẻ mặt nghĩa chính ngôn từ: “Ngươi dám nói bậy ta liền đánh ngươi!”

Quản Đại Ngưu thổ huyết: “Vậy ngươi còn dòm ngó nhà kho của người ta? Ngươi đã cuỗm ba cái rồi, còn chưa vừa lòng sao?”

Mặc dù không biết rõ ba cái nhà kho rốt cuộc có gì, nhưng với vốn liếng của Thiên Cung môn, đồ vật trong ba cái nhà kho đủ để khiến Lữ Thiếu Khanh no căng bụng.

Lữ Thiếu Khanh khinh thường nói: “Có biết nói chuyện không? Ma Tộc xâm lấn, ta đây là vì phòng ngừa đồ vật của Thiên Cung môn rơi vào tay Ma Tộc. Để tránh tư địch, ta trước giúp Thiên Cung môn bảo quản, đợi đến khi Ma Tộc rút lui, ta sẽ trả lại cho Thiên Cung môn.”

Quản Đại Ngưu rất muốn nói một câu: Cuối cùng thì cũng đã được mở mang tầm mắt thế nào là “vừa ăn cướp vừa la làng”. Đồng thời cũng vì sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh mà sâu sắc chấn kinh. Đây đúng là kẻ vô sỉ số một thiên hạ.

Nhìn thấy Quản Đại Ngưu há hốc mồm, mãi không nói nên lời, Lữ Thiếu Khanh uy hiếp nói: “Nhanh lên đi, nếu không ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”

“Ngươi, ngươi dám sao?”

Quản Đại Ngưu run bắn người, hắn bị ném ra ngoài, nhất định phải chết. Đến lúc đó oan ức do hắn gánh, còn Lữ Thiếu Khanh thì tiêu dao khoái hoạt. Nghĩ đến thôi đã chết không nhắm mắt rồi.

Bất quá Quản Đại Ngưu thật sự không biết các nhà kho khác của Thiên Cung môn, bị Lữ Thiếu Khanh làm cho gấp gáp, hắn chỉ đành tại chỗ thề, Lữ Thiếu Khanh mới buông tha hắn.

“Thôi được, ta cũng không ép ngươi.” Lữ Thiếu Khanh quay người rời đi, nói với Quản Đại Ngưu: “Đi thôi.”

“Đi, đi đâu?” Quản Đại Ngưu chần chừ hỏi: “Ngươi còn chưa định rời đi sao? Đã cuỗm của người ta ba cái nhà kho rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa?”

“Đi ư? Tại sao phải đi? Ta muốn vì Thiên Cung môn ra sức, giúp Thiên Cung môn chống cự Ma Tộc.”

Quản Đại Ngưu giật mình, tên hỗn đản này đổi ý hay là lương tâm trỗi dậy, muốn xuất thủ chiến đấu với Ma Tộc sao? Tên hỗn đản này tuy hỗn đản, nhưng thực lực vẫn rất mạnh, có hắn xuất thủ, Ma Tộc cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì.

Trong lòng Quản Đại Ngưu vừa suy đoán Lữ Thiếu Khanh có phải lương tâm trỗi dậy hay không, bên kia liền nghe Lữ Thiếu Khanh hỏi: “Những nơi như Tàng Thư các, phòng đan dược của bọn họ ở đâu? Ngươi có biết không?”

Quản Đại Ngưu kinh ngạc, cặp mắt vốn nhỏ của hắn giờ đây gần như muốn hóa thành mắt to. Hắn khó tin nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt dần dần hoảng sợ: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Ta đã nói rồi mà, để tránh tư địch, ta trước giúp Thiên Cung môn bảo quản đồ vật của bọn họ, ngày sau sẽ trả lại cho bọn họ.”

Nhìn Lữ Thiếu Khanh, Quản Đại Ngưu mãi lâu sau mới thốt ra mấy chữ: “Thiên Cung môn chọc tới ngươi, xem như đổ mười tám đời xui xẻo…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1107: Ta muốn giết chết ngươi

Chương 1106: Vượt giống loài tình yêu, không thể làm

Chương 1105: Ngươi bộ dáng này, hắn ngày sau làm sao ăn tiệc đứng