» Chương 589: Vĩnh Ninh thành thiếu thành chủ
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025
“Ngươi đừng chạy!” Úc Linh rống to, thanh âm quanh quẩn trong rừng cây, “Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!”
Lữ Thiếu Khanh chạy mấy bước, bỗng nhiên ngừng lại, “Chậm đã, có tình huống!”
*Ngây thơ, ngươi cho rằng ta sẽ mắc bẫy sao?*
Đằng đằng sát khí, Úc Linh đang định xông lên để cho Lữ Thiếu Khanh một bài học.
*Nắm đấm ta không đánh được ngươi, chẳng lẽ trường thương trong tay ta lại không được sao? Ta đâm chết ngươi cái tên thiên hạ đệ nhất đại hỗn đản này!*
Lữ Thiếu Khanh chộp lấy trường thương của Úc Linh, chỉ tay về một hướng bên cạnh, “Đừng làm loạn, ngươi xem kìa.”
Úc Linh nhìn theo hướng Lữ Thiếu Khanh chỉ, lập tức giật nảy mình.
Một người nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích.
Thân thể bị cỏ dại rậm rạp che lấp; nếu không phải Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở, nàng sẽ khó mà phát hiện ra người này. Nơi đây xuất hiện một người đồng loại như vậy, sự cảnh giác trong lòng Úc Linh lập tức dâng cao.
Tại dã ngoại gặp đồng loại, đây tuyệt đối không phải một chuyện tốt.
“Hắn là ai?” Úc Linh nhịn không được hỏi.
Thế nhưng, vừa hỏi ra, Úc Linh lập tức hối hận, vì biết mình lại sắp bị tên hỗn đản này chê cười.
Quả nhiên, Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nàng, “Đây là đồng loại của ngươi, ngươi còn không biết, thì ta làm sao mà biết được?”
“Hắn ngất đi rồi.”
Thần thức của Lữ Thiếu Khanh cường đại, chỉ cần quét qua, liền biết rõ tình trạng đại khái của người kia. Thân thể có nhiều vết thương, máu chảy đầm đìa, hô hấp yếu ớt, thể nội khí tức hỗn loạn.
Hẳn là hắn đã gặp cường địch, bị trọng thương, chạy trốn tới đây, cuối cùng không thể trụ vững được nữa nên ngất đi.
Úc Linh hỏi, “Mau đến xem thử đi?”
Lữ Thiếu Khanh xoay người rời đi, “Ngươi ngốc à? Đi nhanh lên đi. Trên người hắn có viết hai chữ, ngươi không thấy sao?”
*Có chữ viết sao?*
Úc Linh lấy làm lạ, nghi hoặc nhìn kỹ hơn người kia. Nhưng nhìn đi nhìn lại, không thấy có chữ viết nào. Trên tấm cẩm y màu xanh đậm, ngoài vết máu ra, chẳng có gì khác cả.
Úc Linh rất kỳ quái, *ngươi cái tên hỗn đản này nhìn thế nào lại ra chữ viết vậy?*
Nàng hiếu kì hỏi, “Chữ gì?”
“Chữ ‘phiền phức’ to đùng đó, ngươi không thấy sao?” Lữ Thiếu Khanh không quay đầu lại, hối thúc Úc Linh, “Mau mau rời khỏi đây đi. Đợi lát nữa kẻ truy sát hắn mà tìm đến đây, chúng ta có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ.”
“Đừng có làm người tốt làm gì. Hiện giờ chúng ta như bùn Tiên Đế qua sông, còn khó tự bảo toàn.”
Úc Linh hiểu được, hắn đang sợ phiền phức.
*Thật đúng là đồ hèn nhát.*
Bất quá nghĩ lại, nàng lại cảm thấy Lữ Thiếu Khanh nói có lý. Hai người bọn họ đều là thương binh, tự vệ còn tốn sức, thấy việc nghĩa hăng hái làm gì cũng đừng nên dây vào.
Úc Linh đành phải nhìn thật sâu người kia một cái, rồi quay người rời đi.
Bất quá đi không bao xa, sau lưng truyền đến thanh âm yếu ớt.
“Đừng… chớ đi… cứu… mau cứu ta…”
Úc Linh quay đầu lại, phát hiện người đàn ông đang nằm rạp đã tỉnh lại, vươn tay ra, đang hướng về phía hai người bọn họ cầu cứu.
Lữ Thiếu Khanh vẫn không quay đầu lại, thậm chí còn tăng nhanh bước chân. Tiếng hắn truyền vào tai Úc Linh, “Coi như không nghe thấy, cứ xem như hắn đã chết rồi.”
“Đừng quay đầu lại làm gì? Cứu người, ngươi cứu được sao?”
“Hắn là tốt hay xấu, ngươi cũng không biết. Đi nhanh lên đi, đừng có rước họa vào thân.”
“Vả lại, cứu hắn có được linh thạch không?”
Úc Linh đành phải quay đầu đi, đồng thời trong lòng thầm mắng, *câu nói sau cùng mới là ý nghĩa thật sự của ngươi đúng không? Không có linh thạch, ngươi đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái. Cũng coi như hắn theo cái gia hỏa xui xẻo này, gặp phải một kẻ lãnh huyết như ngươi.*
Người đang nằm rạp trên mặt đất nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh và Úc Linh đều không quay đầu lại, thấy cứu binh khó khăn lắm mới gặp được cứ thế bỏ đi, hắn bất chấp đau xót, lớn tiếng hô hào, “Ta… ta là Vĩnh Ninh thành thiếu thành chủ! Ngươi… các ngươi cứu ta… tất… tất có hậu báo…”
“Vĩnh Ninh thành? Thiếu thành chủ?” Lữ Thiếu Khanh dừng lại, hỏi Úc Linh, “Rất nổi danh sao?”
Úc Linh lắc đầu biểu thị mình không rõ ràng. Nàng nói, “Nhưng mà tại Hàn Tinh, mỗi tòa thành trì thu nhập đều thuộc về thành chủ chi phối, cho nên…”
Lời còn chưa nói hết, Úc Linh cảm giác có một trận gió lướt tới. Chú ý nhìn kỹ, Lữ Thiếu Khanh đã không còn ở trước mặt mình. Nàng quay đầu lại, Lữ Thiếu Khanh đã xuất hiện bên cạnh người tự xưng là thiếu thành chủ Vĩnh Ninh thành.
“Ai nha nha, thiếu thành chủ sao? Ngài làm sao vậy? Mau dậy, ai nha, ngài bị thương rất nặng à? Đến đây, đây là một viên Nhị Phẩm Liệu Thương Đan Dược, ngài dùng đi…”
Lữ Thiếu Khanh nhiệt tình đỡ lấy thanh niên tự xưng thiếu thành chủ, mặt mày tràn đầy lo lắng, “Không chết được chứ?”
Đến lúc này, Lữ Thiếu Khanh mới phát hiện thanh niên không phải bị trọng thương, mà là trúng độc. Vết thương chỉ có thể coi là nhẹ, trị liệu một phen, mười ngày nửa tháng là sẽ khỏi. Chủ yếu là độc trong người mới khiến hắn bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Thái Úc nghi hoặc bất định nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, đầu óc nhất thời có chút không phản ứng kịp. Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh không quay đầu lại mà bỏ đi, hắn còn tưởng rằng mình chết chắc rồi. Sau khi biết thân phận của mình, đối phương thế mà lại trở nên nhiệt tình như vậy.
Thái Úc giật mình, lập tức cười lạnh, *thì ra là thế. Biết rõ thân phận của ta, liền muốn cùng Thái gia ta kéo lên quan hệ sao? Hừ, nịnh hót hạng người.*
Thái Úc trong lòng đã dán cho Lữ Thiếu Khanh một cái nhãn hiệu, nhìn Lữ Thiếu Khanh ánh mắt liền có thêm vài phần khinh thị.
Bất quá khi hắn nhìn thấy Úc Linh, trong mắt nhịn không được hiện lên một tia kinh diễm. Hắn đã trải qua không ít nữ nhân, nhưng không có một ai có thể có khí chất như Úc Linh. Khi nàng đến gần, nàng giống như một tòa băng sơn, mang lại cho Thái Úc một loại cảm giác rất đặc biệt.
“Thiếu thành chủ, ngài không sao chứ? Sao lại không nói gì? Chẳng lẽ đầu bị kẹp rồi sao?”
Lữ Thiếu Khanh kéo tâm thần Thái Úc trở về. Sự chú ý của hắn trở lại trên người Lữ Thiếu Khanh.
Trong lòng Thái Úc khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, nhưng cũng biết rõ hiện tại mình nên thể hiện thái độ gì. Hắn mỉm cười, lần nữa nói ra thân phận của mình, “Ta gọi Thái Úc, gia phụ là thành chủ Vĩnh Ninh thành, Thái Thế An.”
“Nha!” Lữ Thiếu Khanh “ồ” một tiếng.
Vẻ mặt bình thản, ngữ khí thờ ơ, khiến Thái Úc có chút hoài nghi nhân sinh. *Tên gia hỏa này bị làm sao vậy? Phụ thân ta tại vùng này uy danh hiển hách, ngươi nghe được chẳng lẽ không có chút biểu thị gì sao? Ngươi chỉ ‘ồ’ một tiếng, ngươi đây là ý gì? Ngươi cứ thế ‘ồ’ một tiếng xong, ta còn nói tiếp thế nào đây? Ngươi có phải là đồ nhà quê, chưa từng nghe qua tên ta và cha ta sao?*
Vốn cho rằng mình báo ra tên và lai lịch xong, sẽ lại nhận được sự lấy lòng của Lữ Thiếu Khanh, nhưng không ngờ lại chỉ là một chữ “a”. Sự tương phản này khiến trong lòng hắn rất khó chịu, lại là một ngụm tiên huyết phun ra ngoài.
“Ai nha, sao lại phun máu nữa rồi? Đây là độc gì vậy? Đừng chết chứ!” Lữ Thiếu Khanh rất lo lắng.
Thái Úc trong lòng thầm nói, *hừ, tính ngươi cái tên gia hỏa này còn có chút lương tâm, biết không thể để ta chết.*
Đón lấy, hắn đối Lữ Thiếu Khanh đưa ra thỉnh cầu, “Mong rằng hai vị tiễn ta về Vĩnh Ninh thành, đến lúc đó tất có thâm tạ.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, mắt sáng rực lên. Hắn muốn chính là cái này, “Thâm tạ? Nặng bao nhiêu?”
“A?” Cách hành xử không theo lẽ thường của Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa khiến Thái Úc không biết phải nói tiếp thế nào.
“Ngươi ‘a’ cái gì mà ‘a’? Sao nào, sẽ không phải là gạt ta đó chứ? Ngươi còn ăn của ta một viên Nhị Phẩm Linh Đan đó.” Lữ Thiếu Khanh đổi sắc mặt…