» Chương 977: Việc này không có quan hệ gì với Đại trưởng lão
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Tiêu Y khiến mọi người ở đây cũng kinh ngạc mà im lặng.
Cho dù là Chu Quang Viễn, cũng sững sờ.
Không phải nói thăm dò sao?
Sao lại biến thành khẩu chiến không lại, thẹn quá hóa giận ra tay đánh người đây?
Đại trưởng lão sẽ làm như vậy sao?
Dù sao cũng là Đại trưởng lão, cần gì phải chấp nhặt với Mộc huynh chứ?
Chu Quang Viễn không thể tin được, những người khác cũng thế. Sau khi lấy lại tinh thần, họ nhao nhao lên tiếng:
“Không, không thể nào!”
“Nói đùa cái gì, Đại trưởng lão sẽ là người như vậy ư?”
“Làm sao có thể nói không lại liền đánh người, đừng ở đây vu khống Đại trưởng lão!”
“Mộc Vĩnh là cái thứ gì, hắn có tư cách nhìn thấy Đại trưởng lão sao?”
“Tiểu nha đầu thối tha kia, đừng có ở đây nói bậy, coi chừng ta thu thập ngươi!”
Những người khác càng nói càng bất mãn, ánh mắt nhìn Tiêu Y tràn đầy lửa giận. Tương Quỳ trong tổ chức Thí Thần có địa vị cao quý, uy vọng cực cao, là đối tượng được tất cả mọi người trong tổ chức kính trọng và sùng bái. Bọn tiểu bối từ nhỏ đến lớn đều nghe những sự tích của Đại trưởng lão mà trưởng thành, đã coi Đại trưởng lão như một thần tượng. Lời Tiêu Y nói trong tai bọn họ không nghi ngờ gì chính là đang vu khống Đại trưởng lão, làm tổn hại danh dự của ngài. Nếu không phải Chu Quang Viễn đứng cạnh Tiêu Y, trừng mắt nhìn, bọn họ đã sớm ra tay.
Thế nhưng, Dận Khuyết lại không nói lời nào. Trong lòng hắn ngược lại có vài phần tin tưởng. Hắn biết Tương Ti Tiên đã dẫn Lữ Thiếu Khanh cùng nhóm người kia đi gặp Tương Quỳ. Chuyện gì đã xảy ra, hắn không rõ, nhưng theo hắn thấy, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp. Không có gì khác, chỉ bởi vì Lữ Thiếu Khanh quá đáng ghét. Tiêu Y nói Đại trưởng lão vì khẩu chiến không lại Lữ Thiếu Khanh nên thẹn quá hóa giận mà ra tay, hắn tin. Miệng lưỡi của Lữ Thiếu Khanh đáng ghét đến mức nào, hắn đã từng lĩnh giáo, rõ ràng hơn bất kỳ ai ở đây. Đó là một cái miệng khiến người ta hận không thể tự tay xé thành vô số mảnh, sau đó dùng lửa đốt cháy, hủy diệt sạch sẽ.
Đồng thời, Dận Khuyết trong lòng lại có mấy phần hiếu kỳ. Ngay cả Đại trưởng lão cũng nói không lại tên hỗn đản kia sao? Nhưng mà, bị đánh cũng tốt, đây là đáng đời. Dám đi đắc tội Đại trưởng lão, không bị đánh chết cũng coi như hắn may mắn. Đáng tiếc thật, lúc ấy không có ở tại chỗ, không nhìn thấy cái bộ dạng khốn khổ kia. Ôi, đã đến đây rồi, coi như không tìm được phiền phức của tên hỗn đản kia, cũng phải nhìn xem dáng vẻ chật vật của hắn.
Nghĩ đến đây, Dận Khuyết giơ tay ra hiệu cho đồng bạn của mình im lặng. Hắn cười ha ha về phía Tiêu Y, giống một vị công tử nhẹ nhàng nắm trong tay mọi thứ, “Không nhìn thấy hắn, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin sao? Trừ phi hắn ra, để chúng ta nhìn xem, chúng ta mới tin. Nếu không, chúng ta có thể coi như ngươi đang vu khống Đại trưởng lão, làm tổn hại thanh danh của ngài chăng?”
Một cái mũ lớn như vậy úp xuống, cho dù là Chu Quang Viễn cũng không khỏi biến sắc. Hắn gầm lên với Dận Khuyết: “Dận Khuyết, ngươi muốn làm gì? Ngươi ngay cả ta cũng không tin sao?”
Gã này thật sự là càng ngày càng đáng ghét.
Dận Khuyết vẫn thản nhiên như mây trôi nước chảy: “Cho dù chúng ta tin, những người khác thì sao? Đại trưởng lão nhân nghĩa trung hậu, đức cao vọng trọng, sao lại có hành vi tiểu nhân? Đến lúc truyền ra ngoài, tổ chức nơi này sẽ chỉ cho rằng Chu Quang Viễn là kẻ phản đồ, cùng kẻ ngoại lai vu khống Đại trưởng lão, hủy hoại danh dự của ngài. Cuối cùng, lại liên lụy đến sư phụ ngươi đấy.”
Lời này vừa ra, Chu Quang Viễn sắc mặt càng thêm khó coi.
Mà trong phòng, Lữ Thiếu Khanh thì xoa cằm, lẩm bẩm nói: “Không ngờ nha, gã này còn có vài phần đầu óc đấy chứ?”
Chỉ hai ba câu nói đã nhanh chóng khiến Chu Quang Viễn phải câm nín. Chu Quang Viễn là đệ tử của Nhị trưởng lão, đại diện cho Nhị trưởng lão của tổ chức Thí Thần. Vị trí của Nhị trưởng lão vô cùng nhạy cảm, nếu bị kẻ hữu tâm cố ý giở trò xấu, việc Chu Quang Viễn làm ở đây hôm nay dễ dàng bị người ta giải thích thành Nhị trưởng lão muốn tranh giành vị trí. Đối với Chu Quang Viễn mà nói, đây không phải chuyện tốt. Chu Quang Viễn không ngốc, nghe ra được lời Dận Khuyết ám chỉ. Trong chốc lát, hắn bắt đầu trầm mặc. Việc quan hệ sư phụ, hắn không thể không cẩn trọng lời nói.
Tiêu Y nhưng không có nhiều e dè như thế. Mặc kệ ngươi Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão gì đó, mặc kệ các ngươi có uy vọng ra sao. Dù sao nhị sư huynh chính là muốn khiến Đại trưởng lão khó chịu. Tiêu Y nói với Dận Khuyết: “Ngươi không phục ư? Không phục đúng không, ngươi đi hỏi Ti Tiên tỷ tỷ xem sao? Ngươi hỏi Ti Tiên tỷ tỷ, gia gia của nàng có thật sự đột nhiên ra tay với nhị sư huynh của ta không?”
Tiêu Y chuyển ra Tương Ti Tiên, khiến Dận Khuyết và những người khác trầm mặc.
Dận Khuyết không phục, “Hừ, đại tiểu thư không có ở đây, ngươi nói gì mà chẳng được!”
“Đúng vậy, ngươi nói gì là nấy!”
“Đại tiểu thư không có ở đây, ngươi nói hươu nói vượn cũng được.”
Những người khác cũng nhao nhao không phục.
Tiêu Y cười hắc hắc không ngừng, không chút để tâm, nàng nói: “Ta có dũng khí thề, các ngươi dám đi hỏi Ti Tiên tỷ tỷ không?”
Đám người lại lần nữa trầm mặc.
“Hừ, Đại trưởng lão các ngươi ức hiếp chúng ta là kẻ ngoại lai, cố ý đến bắt nạt chúng ta cũng được, những người các ngươi cũng muốn hùa theo ức hiếp sao? Thật cho là chúng ta dễ bắt nạt sao? Ta thấy các ngươi cũng nhất định là được Đại trưởng lão xúi giục mà đến, thật sự là đáng ghét.”
“Khụ khụ…” Bỗng nhiên, hai tiếng ho khan truyền đến từ phía sau. Lữ Thiếu Khanh xuất hiện với sắc mặt tái nhợt, hắn quát về phía Tiêu Y: “Không được vô lễ! Đại trưởng lão đạo cao đức trọng, đại công vô tư, dốc hết tâm huyết vì Nhân tộc, chúng ta lý nên kính trọng. Cho dù hắn ra tay với ta, cũng khẳng định là có nguyên nhân, không thể trách hắn, chắc chắn không phải do ích kỷ hay nhỏ mọn.”
Lữ Thiếu Khanh đã đến đây, đối diện Dận Khuyết và đám người kia. Chu Quang Viễn vội vàng nói: “Mộc huynh, ngươi ra đây làm gì? Ngươi hảo hảo chữa thương, ta sẽ không để bọn hắn quấy nhiễu huynh.”
Chu Quang Viễn trong lòng vô cùng hận, thầm mắng Dận Khuyết. Đáng ghét thật, lần này lại bị Mộc huynh trừ điểm rồi.
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay: “Thôi, vốn định nhờ ngươi giúp một tay, hiện tại xem ra ngược lại sẽ liên lụy ngươi. Ta tự đến đi.”
Ai bảo ngươi không chịu cố gắng? Haizz, vẫn là coi thường uy vọng của lão già kia rồi.
Sau đó, hắn nói với Dận Khuyết: “Dận huynh, ngươi dẫn người đến đây là theo lệnh Đại trưởng lão sao?”
Tiếp đó, trên mặt hắn lộ vẻ tức giận, không vui nói: “Đại trưởng lão như vậy cũng quá đáng rồi chứ? Được, được, đã như vậy, ta sẽ phụng bồi đến cùng.”
“Mẹ kiếp, ngươi đừng nói hươu nói vượn!” Dận Khuyết đến đây là vì lý do riêng, không hề liên quan đến Đại trưởng lão. Dận Khuyết giận dữ nói: “Ngươi ít nói hươu nói vượn, chúng ta tới nơi này là muốn đến lĩnh giáo thực lực của ngươi, lấy võ kết bạn!”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, cố ý lớn tiếng nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi, ta biết, chuyện này không hề liên quan đến Đại trưởng lão. Đại trưởng lão sẽ không tham dự loại chuyện như vậy, tất cả đều là các ngươi tự phát, ta hiểu rõ.”
“Chết tiệt, tên hỗn đản ngươi, cố ý!” Dận Khuyết giận dữ.
“Tức giận như vậy làm gì chứ?” Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, “Ta đã nói là không liên quan đến Đại trưởng lão rồi mà. Đã các ngươi tới tận cửa tìm chuyện, ta cũng không thể lùi bước.”
Dận Khuyết cười lạnh: “Ngươi không phải nói ngươi bị thương sao? Ngươi còn có thể chiến đấu ư?”
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiêu Y nói: “Ta thì không thể, nhưng nàng thì có thể mà…”