» Chương 976: Mộc huynh là nhất có lễ phép người

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Chu Quang Viễn không chỉ khiến Dận Khuyết ngỡ ngàng, mà còn làm những người khác cũng không khỏi sững sờ. Bọn hắn đến đây vốn định tìm kẻ ngoại lai gây sự, kết quả Chu Quang Viễn, người cùng phe với họ, lại đứng về phía đối lập. Họ hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Chu huynh, ngươi đang nói cái gì vậy?”

“Đúng đó, Chu huynh, chúng ta đến đây là để tìm Mộc Vĩnh gây sự, ai bảo hắn phách lối cuồng vọng như vậy?”

“Chu huynh, ngươi đã gặp Mộc Vĩnh rồi sao?”

Đám người vô cùng tò mò, Chu Quang Viễn tại sao lại trở thành kẻ phản bội?

“Phách lối cuồng vọng ư?” Chu Quang Viễn cười lạnh một tiếng, “Mộc huynh là người mà ta từng gặp qua, vô cùng khiêm tốn và có lễ độ. Cái gọi là phách lối cuồng vọng chẳng qua là do có kẻ vu khống.” Ánh mắt hắn đặt trên người Dận Khuyết, ý tứ đã quá rõ ràng: tất cả mọi chuyện đều là do Dận Khuyết ở sau lưng giở trò.

Dận Khuyết hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn cau mày hỏi Chu Quang Viễn: “Ngươi với Mộc Vĩnh có quan hệ thế nào?”

*Ta tương lai đại cữu ca.* Chu Quang Viễn thầm nhủ trong lòng. Nghĩ đến vẻ đáng yêu kia của Tiêu Y, Chu Quang Viễn cảm thấy cả người mình tràn đầy động lực. Tinh thần hắn phấn chấn, lớn tiếng nói: “Ta và Mộc huynh mới quen đã thân, gặp nhau hận muộn, là tri âm hiếm có.”

“Lần này Mộc huynh bị thương, các ngươi muốn thừa lúc nguy cấp mà ức hiếp hắn, trước tiên phải hỏi qua ta đã!” Chu Quang Viễn hận không thể tiếng nói của mình có thể truyền vào bên trong, để Lữ Thiếu Khanh nghe rõ ràng.

Dận Khuyết càng thêm khó chịu: “Ngươi muốn cùng những người chúng ta là địch sao?”

“Không sai,” Chu Quang Viễn ngạo nghễ đứng thẳng, “Ta biết rõ các ngươi muốn làm gì, nhưng hiện tại Mộc huynh đang bị thương, không rảnh để ý đến các ngươi.”

“Các ngươi cứ nhằm vào ta mà đến.” Chu Quang Viễn cảm thấy lúc này mình chắc chắn vô cùng anh tuấn, một người giữ ải vạn người không thể qua, cũng chỉ đến thế mà thôi. Hắn chỉ hận Tiêu Y không nhìn thấy khoảnh khắc tiêu sái anh tuấn này của mình.

“Bị thương ư?” Dận Khuyết không tin, cười lạnh: “Chẳng lẽ sợ hãi mà trốn đi rồi? Ha ha, rùa rụt cổ!”

Dận Khuyết khiến đám người cười vang. Điều này cũng khiến Chu Quang Viễn tức giận, hắn gầm lên một tiếng: “Ngậm miệng!” Khí tức cường đại bộc phát, áp bức toàn trường, tựa như một trận gió lạnh thổi qua, tiếng cười của đám người lập tức im bặt. Ánh mắt lạnh băng của Chu Quang Viễn quét qua đám người, ngoại trừ Dận Khuyết, những người khác không dám đối mặt với hắn.

Chu Quang Viễn là cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ tầng bốn, còn Dận Khuyết là cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ tầng ba; những người khác thực lực cũng không bằng hai người họ. Khi Chu Quang Viễn khí tức bộc phát, không chút lưu tình phóng thích về phía bọn họ, khiến bọn hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Từ khi nào mà ngay cả lời ta nói cũng không còn ai tin nữa?” Chu Quang Viễn lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh băng nhìn xem đám người, ngay cả Dận Khuyết cũng cảm nhận được áp lực to lớn. Sư phụ của Chu Quang Viễn là Nhị trưởng lão, địa vị cực kỳ cao, trong thế hệ tuổi trẻ hắn cũng có thanh vọng rất cao. Hắn giận dữ như vậy, không ai dám nói thêm lời nào, cho dù là Dận Khuyết cũng lẩm bẩm trong lòng.

Bất quá Dận Khuyết cuối cùng vẫn chịu đựng được áp lực, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói hắn bị thương là bị thương sao? Ta trên đường đi theo hắn đến đây, hắn không hề hấn gì cả, tại sao vừa vào nơi này liền bị thương? Cho dù chúng ta tin ngươi, vậy còn những người khác thì sao? Sau khi tin tức truyền ra, cái danh ‘rùa rụt cổ’ đó rốt cuộc cũng không thoát khỏi hắn đâu?”

Lúc này, cánh cửa sau lưng Chu Quang Viễn mở ra, Tiêu Y cùng Tiểu Hắc trên đỉnh đầu nàng bước ra. Thấy Dận Khuyết dẫn đầu đến gây sự, sắc mặt Tiêu Y lập tức trở nên khó coi, nàng hướng về phía Dận Khuyết mà mắng xối xả: “Dận Khuyết tiểu nhân, giở trò hèn hạ, thật là một tên hề! Ngươi vô lễ như vậy, sư phụ ngươi có biết không? Chỉ bằng bộ dạng này của ngươi mà còn muốn theo đuổi Ti Tiên tỷ tỷ? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ cũng đừng mơ mộng hão huyền như vậy! Tổ chức Thí Thần mà có kẻ như ngươi tồn tại, đơn giản là bị kéo tụt xuống cả trăm cấp bậc!”

Chu Quang Viễn nghe xong, cảm thấy một cảm giác quen thuộc nồng đậm. Đồng thời, hắn cũng vô cùng hưng phấn, đúng là cái cảm giác này! Vừa ra khỏi cửa liền mắng xối xả, mở miệng là mắng, mắng người đến mức đầu chó xối máu, mắng cho kẻ khác phải hoài nghi nhân sinh. Chu Quang Viễn lặng lẽ quay đầu lại, lén lút đánh giá Tiêu Y. Càng nhìn, trong lòng hắn càng cảm thấy Tiêu Y đáng yêu. Dung mạo đã vô cùng xinh đẹp đáng yêu rồi, mà mắng chửi người cũng xuất chúng đến vậy. Nữ thần như vậy, sao có thể không khiến người ta yêu mến?

Dận Khuyết bị mắng cho ngớ người. Nhưng ngay sau đó hắn giận dữ, thầm nghĩ: *Ghê tởm con nha đầu thối tha này, cùng với tên hỗn đản kia đều đáng ghét như nhau! Cái miệng này giống như chưa từng được dạy dỗ, mắng người có thể khiến người ta tức chết!*

“Nha đầu thối, ngươi nói cái gì?” Dận Khuyết dù sao cũng là cường giả Nguyên Anh, bị chửi rủa như vậy trước mặt mọi người, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Hai mắt hắn chợt ngưng tụ, một cỗ uy áp hướng về phía Tiêu Y ập tới. Tiểu Hắc mở to mắt, thầm nghĩ: *Dám ức hiếp sư thúc của ta?* Bất quá không đợi Tiểu Hắc ra tay, Chu Quang Viễn đã ra tay. Đây là cơ hội thể hiện trước mặt nữ thần, hắn tất nhiên sẽ không bỏ lỡ. Hắn bước nhanh một bước, đứng chắn trước mặt Tiêu Y, chặn đứng uy áp của Dận Khuyết.

“Dận Khuyết, ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt Dận Khuyết khó coi, tên gia hỏa này quả nhiên đã trở thành kẻ phản bội. Rốt cuộc tên hỗn đản kia đã rót cho hắn thứ thuốc mê hồn gì, mà lại khiến hắn trở thành kẻ phản bội? Trước đó Dận Khuyết mê hoặc Chu Quang Viễn tìm Lữ Thiếu Khanh gây sự, vốn là muốn một mũi tên trúng hai đích, kết quả thì sao, Chu Quang Viễn đến, lại đứng về phía Lữ Thiếu Khanh, giúp Lữ Thiếu Khanh đối phó hắn. Dận Khuyết cảm thấy buồn nôn chết đi được: “Chu Quang Viễn, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm phản đồ sao?”

“Phản đồ gì mà phản đồ,” Chu Quang Viễn khinh thường, đứng chắn trước mặt Tiêu Y, ưỡn ngực, tựa như một vị hiệp sĩ chính nghĩa, phát ra chính nghĩa chi khí, “Tiêu muội muội nói sai sao? Ngươi thừa dịp Mộc huynh bị thương mà dẫn người đến tận cửa, đây không phải hèn hạ thì là gì? Ta Chu Quang Viễn cảm thấy hổ thẹn khi làm bạn cùng ngươi.”

“Bị thương ư?” Dận Khuyết giận quá hóa cười: “Hắn bị thương kiểu gì? Không dám thò đầu ra thì cứ nói là không dám thò đầu ra, bày đặt ra cái cớ gì vậy?” Dận Khuyết tuyệt đối không tin Lữ Thiếu Khanh sẽ bị thương, khi đến đây còn nhảy nhót tưng bừng, mới qua hai ngày liền bị thương rồi sao? Hay là ăn cơm nghẹn mà bị thương? Hoặc là đi đường ngã sấp mặt mà bị thương?

“Ý ngươi là ta đang nói dối sao?” Chu Quang Viễn khó chịu nhìn Dận Khuyết. Hiện tại hắn không còn ý định theo đuổi Tương Ti Tiên, cùng Dận Khuyết không còn là đối thủ cạnh tranh nữa. Nhưng hắn vẫn cứ nhìn Dận Khuyết không vừa mắt.

“Vậy ngươi nói thử xem hắn bị thương như thế nào?” Dận Khuyết cười ha ha một tiếng, nói với những người bên cạnh: “Hai ngày trước còn không hề có chuyện gì, làm sao hôm nay liền bị thương thế này?”

“Không sai, quả thực rất kỳ lạ.”

“Chu huynh, không phải chúng ta không tin ngươi, nhưng chuyện này rất khó để người ta tin tưởng. Chu huynh, ngươi cũng không thể vì một kẻ ngoại lai mà hủy hoại thanh danh của mình chứ?”

Đám người đi theo Dận Khuyết mà đến, tự nhiên là đứng về phía Dận Khuyết, nói giúp Dận Khuyết. Đối mặt đám người, Chu Quang Viễn chỉ có thể nói Lữ Thiếu Khanh bị thương trong lúc Đại trưởng lão thăm dò. Tất cả mọi người sững sờ: “Còn có chuyện này sao?” Tiêu Y theo lời Lữ Thiếu Khanh dặn dò, thừa cơ lớn tiếng nói: “Không phải thăm dò! Là Đại trưởng lão nói không lại nhị sư huynh của ta, thẹn quá hóa giận, không nói đạo lý ra tay, đánh bị thương nhị sư huynh của ta!”

“Cái gì?” Những lời này, khiến Dận Khuyết và những người khác vô cùng chấn kinh.

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3228: Cửu An thành đi con đường nào?

Chương 3227: Vẫn là phải mặt mũi

Chương 3226: Mộc Vĩnh nhất định có âm mưu