» Chương 975: Bọn hắn kết bái rồi?
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Ngoài cửa, bảy tám người trẻ tuổi do Dận Khuyết dẫn đầu đang đứng đó. Dận Khuyết nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng đắc ý cười lạnh. Những người phía sau hắn đều là thế hệ trẻ của Thí Thần tổ chức, thực lực từ Kết Đan kỳ cho đến Nguyên Anh kỳ, từng người đều là thiên tài. Đem theo nhiều người như vậy đến đây, tự nhiên là muốn gây sự với Lữ Thiếu Khanh.
Trong Thí Thần tổ chức đã có lời đồn đại rằng Lữ Thiếu Khanh cùng hai kẻ ngoại lai kia không coi thế hệ trẻ của bọn họ ra gì. Lời đồn này càng dễ giúp Dận Khuyết thuyết phục những người khác đến gây sự với Lữ Thiếu Khanh.
“Dận huynh, có ổn không đấy?” Có người khẽ hỏi, mang theo vài phần lo lắng. Kế Ngôn vừa tiến vào đã phô bày sự cường hãn của bản thân, khiến người của Thí Thần tổ chức sinh lòng kiêng kị. Giờ đây lại tới đây, sự kiêng kị vẫn còn đó. Bọn họ là thiên tài, nhưng Kế Ngôn là yêu nghiệt; thiên tài và yêu nghiệt vốn có khoảng cách.
Dận Khuyết tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm đi, chúng ta đến đây là muốn khiêu chiến cái tên Mộc Vĩnh kia, Kế công tử sẽ không ra tay đâu.”
Nghe Kế Ngôn sẽ không ra tay, những người này đều nhẹ nhõm thở phào. Kế Ngôn quá mạnh, mạnh đến mức khiến những người này trong lòng không sinh ra ý kháng cự; kiêu ngạo như bọn họ cũng tự nhận không phải đối thủ của hắn.
“Ha ha, vậy thì vừa vặn, ta ngược lại muốn xem xem Mộc Vĩnh trong miệng Dận huynh ngươi rốt cuộc mạnh đến mức nào.”
“Kẻ ngoại lai mà cũng dám nghĩ lật trời ở nơi đây sao?”
“Không phải ai cũng cường đại được như Kế công tử.”
“Hừ, Thí Thần tổ chức chúng ta mới là tồn tại cường đại nhất; kẻ ngoại lai không biết từ đâu xuất hiện mà cũng muốn làm Cường Long à?”
“Thế mà lại dám có ý đồ xấu với đại tiểu thư, thật sự ghê tởm, phải dọn dẹp!”
“Chỉ sợ hắn làm rùa đen rụt đầu trốn đi, ha ha…”
Những người đi theo Dận Khuyết nhao nhao hò hét ầm ĩ, ngữ khí phách lối cuồng vọng, một bộ dáng đệ nhất thiên hạ. Kế Ngôn rất mạnh, bọn họ không dám trêu chọc. Cho nên bọn họ mới nghĩ đến gây sự với Lữ Thiếu Khanh. Theo bọn họ thấy, chỉ cần đánh bại Lữ Thiếu Khanh, thực tế cũng có thể làm Kế Ngôn mất mặt.
Dận Khuyết thấy vậy, trong lòng càng thêm đắc ý. Mối quan hệ giữa hắn và những người này không quá tốt cũng không quá tệ, có thể nói là đối thủ cạnh tranh. Hắn lừa dối bọn họ đến đây gây phiền phức cho Lữ Thiếu Khanh. Nếu Lữ Thiếu Khanh chịu thiệt, hắn sẽ trở thành trò cười của Thí Thần tổ chức, không ngẩng mặt lên nổi, đồng thời cũng khiến Tương Ti Tiên nhìn rõ bộ mặt miệng cọp gan thỏ của Lữ Thiếu Khanh. Ngược lại, nếu những đồng bạn này chịu thiệt, chắc chắn sẽ không nuốt trôi cục tức này, và sẽ tiếp tục đến gây sự với Lữ Thiếu Khanh, khiến hắn không được yên ổn. Hơn nữa, phía sau bọn họ đều có trưởng bối; đến lúc đó trưởng bối ra tay, sẽ chỉ khiến Lữ Thiếu Khanh càng thêm khó chịu.
Dù nhìn thế nào, Dận Khuyết ta cũng chắc thắng. Trong lòng Dận Khuyết không ngừng chậc chậc thán phục, vô cùng khâm phục bản thân. Ta quả nhiên thông minh.
Dận Khuyết đợi mọi người nói gần xong mới chậm rãi mở miệng, dáng vẻ ung dung tự tại, như thể trí tuệ đã ăn sâu vào cốt tủy: “Mọi người chuẩn bị đi. Bất quá cái tên kia ăn nói có chút chán ghét, mọi người nhớ chú ý một chút.”
“Ha ha, ăn nói chán ghét ư?” Có người cười ha ha một tiếng, “Có thể chán ghét đến mức nào chứ?”
“Đến lúc đó đánh cho hắn nói không ra lời chẳng phải là được sao?”
“Đúng đấy, đối mặt với thực lực tuyệt đối, ăn nói khéo léo thì làm được gì?”
“Dù có tài ăn nói đến mấy, không có thực lực thì chung quy cũng vô dụng thôi.”
Đám người đối với lời này cực kỳ coi nhẹ.
“Đến đây, ta đi gõ cửa, bảo hắn cút ra đây!” Có người lúc này đi lên đập cửa đến keng keng rung động, sau đó hô to: “Mộc Vĩnh, cút ra đây cho ta!”
Bên phía Chu Quang Viễn vừa mới cam đoan xong, bên ngoài liền vang lên tiếng động. Ta đi! Chu Quang Viễn trong lòng giận dữ, học ta sao?
Khí tức bên ngoài Lữ Thiếu Khanh đã cảm thấy. Hắn ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Ngươi xem, kẻ ngoại lai, chính là muốn bị ức hiếp.”
Chu Quang Viễn hướng về Lữ Thiếu Khanh lần nữa cam đoan: “Mộc huynh yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ tới quấy rầy huynh.” Đồng thời còn hướng về phía Tiêu Y lộ ra một nụ cười, ra hiệu Tiêu Y yên tâm.
Tiêu Y cau mày nhìn Chu Quang Viễn đi ra ngoài. Nàng lập tức nắm lấy ống tay áo Lữ Thiếu Khanh hỏi: “Nhị sư huynh, huynh muốn làm gì?” Lữ Thiếu Khanh rõ ràng không có việc gì, lại cố ý giả bộ bị thương trước mặt Chu Quang Viễn, mà còn đối Chu Quang Viễn khách khí như thế. Bình thường, cái loại gia hỏa kiếm chuyện như vậy, Lữ Thiếu Khanh vài phút là sẽ giải quyết hắn.
Tiêu Y miên man bất định, suy đoán dụng ý của Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh định bán đứng hắn sao?”
“Bán cái gì mà bán?” Lữ Thiếu Khanh tùy ý dựa vào trên cây cột, trên thân nhẹ nhõm, đâu còn nửa điểm dáng vẻ bị thương. “Để hắn ra mặt, trước giúp cản một chút, khiến người ta tin ta là bị thương.”
Tiêu Y đã hiểu, nhưng nàng lại có một chuyện không hiểu. “Nhị sư huynh, làm sao huynh biết hắn sẽ nghe lời như vậy?” Lại tới đây gặp được Lữ Thiếu Khanh, Chu Quang Viễn so với nàng còn cung kính khách khí hơn, thậm chí còn có một loại cảm giác e ngại Lữ Thiếu Khanh. Khiến Tiêu Y cảm thấy dường như Chu Quang Viễn mới là sư đệ của Lữ Thiếu Khanh, đối Lữ Thiếu Khanh cung kính hết mực.
Lữ Thiếu Khanh không trả lời, ngược lại hắc hắc cười không ngừng nhìn qua Tiêu Y, hỏi ngược lại: “Ngươi không biết ư?”
Tiêu Y mộng bức lắc đầu, nàng biết chỗ nào chứ.
“Hắc hắc…” Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Tiêu Y hắc hắc cười không ngừng hai tiếng, rồi nói với Tiêu Y: “Ngươi đi theo hắn.”
“Vì sao?” Tiêu Y không muốn, “Cái tên kia nhìn xem là biết ngay vẻ háo sắc, ghét chết đi được.” Nghĩ đến ánh mắt của Chu Quang Viễn, Tiêu Y liền có xúc động muốn đánh Chu Quang Viễn một trận.
“Đồ ngốc,” Lữ Thiếu Khanh nói, “ngươi đi theo hắn, tiện thể tuyên dương một phen, để người ta biết là Đại trưởng lão không giữ võ đức, đã đánh bị thương ta. Để tin tức này truyền ra, cho cái lão gia hỏa kia buồn nôn.”
Tiêu Y mắt sáng lên, hưng phấn hẳn: “Thì ra nhị sư huynh, đây chính là nguyên nhân thực sự huynh khách khí với hắn sao? Để hắn giúp dùng cái này để làm Đại trưởng lão buồn nôn?”
“Nói nhảm, đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu!”
Tiêu Y hào hứng lao ra, việc này nàng rất thích.
Mà ở bên ngoài, Dận Khuyết nhìn Chu Quang Viễn bước ra từ bên trong có chút mộng bức, những người khác cũng là một mặt mộng bức. Ra là Chu Quang Viễn, mà không phải Mộc Vĩnh ư?
“Chu Quang Viễn, sao ngươi lại ở bên trong?” Kì lạ thật. Điều này không bình thường. Đây không giống dáng vẻ tới cửa gây chuyện; nếu là tới cửa gây sự với Lữ Thiếu Khanh, sao lại lành lặn không thiếu sót? Hơn nữa khi ra còn nhẹ nhàng cài cửa lại. Nhìn càng giống là đến thăm hỏi xong xuôi chuẩn bị về nhà.
Chu Quang Viễn lạnh lùng nhìn đám người một cái. Người có thân phận cao nhất ở đây tự nhiên là Dận Khuyết, hắn cười lạnh: “Dận Khuyết, ngươi dẫn người tới đây là muốn gây chuyện sao? Muốn quấy rầy Mộc huynh nghỉ ngơi? Phải hỏi qua ta có đồng ý hay không đã!”
Dận Khuyết miệng há hốc, càng thêm mộng bức, hắn hoài nghi mình nghe nhầm. “Chu Quang Viễn ngươi nói cái gì?” Tới đây không phải tìm cái tên kia gây phiền phức sao? Còn “Mộc huynh” thân thiết đến vậy, các ngươi ở bên trong kết bái rồi à?