» Chương 974: Lữ Thiếu Khanh bàn tính
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Chu Quang Viễn trong nháy mắt cứng họng, khó có thể tin.
“Cái này, cái này…”
Hắn cũng đã kịp phản ứng. Có một sư huynh lợi hại như vậy, vậy mà Lữ Thiếu Khanh vẫn bị thương. Trong tổ chức Thí Thần, ai là người ra tay chẳng phải quá rõ ràng sao?
“Thế nào?” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi, “Ngươi còn định đòi lại công bằng cho ta sao?”
Chu Quang Viễn trầm mặc, không biết nên nói gì cho phải.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, vẻ mặt thất vọng, “Ta đã nói rồi, ngươi không làm được đâu.”
Tiêu Y khinh bỉ, ánh mắt nhìn Chu Quang Viễn tràn đầy khinh thường, “Chỉ được cái khoác lác, còn nói cho dù là Tiên Đế cũng không sợ sao? Tên khoác lác này, ngay cả một phần mười của nhị sư huynh ta cũng không sánh bằng.”
Ánh mắt khinh bỉ của Tiêu Y khiến Chu Quang Viễn bị tổn thương sâu sắc. Sắc mặt hắn đỏ lên, có ý muốn phản bác, nhưng lại không có lời nào để phản bác.
Tiên Đế, là nhân vật truyền miệng, chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Cái gọi là Tiên Đế cũng không biết còn tồn tại hay không, ngàn vạn năm qua chưa từng thấy, cũng không có bất kỳ sự tích xác thực nào. Đối với thế nhân mà nói, đó chỉ là một nhân vật hư cấu.
Thế nhưng, Đại trưởng lão Tương Quỳ lại khác. Hắn là một tồn tại chân thật, là trụ cột tinh thần trong tổ chức Thí Thần, là thần tượng của giới trẻ. Bảo Chu Quang Viễn đi tìm Đại trưởng lão đòi một lời giải thích, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám.
Cho nên, hắn á khẩu, mặt đỏ bừng, trong lòng hối hận. Sớm biết đã không nên nói những lời quá mức như vậy, giờ muốn xuống đài cũng không có bậc thang.
Lữ Thiếu Khanh lại ngăn Tiêu Y lại, “Ấy, không thể nói Chu huynh như vậy, Chu huynh cũng chỉ là muốn giúp đỡ thôi, đúng không, Chu huynh?”
Chu Quang Viễn nghe vậy, trong lòng cảm kích, hảo cảm đối Lữ Thiếu Khanh tăng gấp bội, tính cách thật sự tốt. Làm gì có chuyện tên Dận Khuyết đó nói xấu như vậy? Bất quá nghĩ lại cũng phải, tên Dận Khuyết đó cuồng vọng tự đại, người nào đắc tội hắn chắc chắn sẽ bị hắn bôi nhọ đến tận cùng.
Chu Quang Viễn vội vàng gật đầu, ý rằng đại cữu ca tương lai nói rất đúng, “Đúng, Mộc huynh nói chí phải. Nếu như là người khác, ta nhất định có thể giúp Mộc huynh ngươi đòi lại công bằng, chỉ là…”
Ngươi đi trêu chọc Đại trưởng lão làm gì? Đại trưởng lão là Hóa Thần cảnh, người tầm thường như ngươi sao có thể trêu chọc?
Hắn chần chừ rất lâu, mới hỏi, “Mộc huynh, ngươi đã đắc tội Đại trưởng lão vì chuyện gì vậy?”
Phải hỏi cho rõ ràng trước đã, nếu là kiểu đắc tội triệt để thì phải chuồn thôi. Mặc dù đối với Tiêu Y động lòng, nhưng lý trí của Chu Quang Viễn đã trở lại trạng thái bình thường. Nếu Lữ Thiếu Khanh làm phật lòng Đại trưởng lão, hắn tuyệt đối không dám nán lại đây thêm nữa, phải chạy xa hết mức có thể. Phụ nữ dù sao đi nữa, đối với hắn mà nói cũng chỉ là một bộ y phục.
Tiêu Y rất không vui, “Ngươi hỏi làm gì? Ngươi là đồ hèn nhát.”
Lữ Thiếu Khanh lại ngăn Tiêu Y lại, mặt lộ vẻ không vui, dạy dỗ, “Khụ khụ, nghe không hiểu tiếng người thật sao? Kia là Đại trưởng lão của tổ chức Thí Thần, là người Chu huynh tôn kính nhất, Chu huynh đương nhiên không hy vọng chúng ta và Đại trưởng lão phát sinh xung đột.”
Chu Quang Viễn lại liên tục gật đầu, như một đứa bé ngoan. Hảo cảm đối Lữ Thiếu Khanh càng tăng lên, khéo hiểu lòng người, đơn giản là đại cữu ca trong lý tưởng.
Chu Quang Viễn lại bổ sung một câu, “Không sai, Đại trưởng lão nói qua, thiên hạ Nhân tộc cùng là một nhà, không phân biệt, mọi người phải chung sống hòa bình hữu hảo.”
Hắn hiện tại trong lòng cầu nguyện Lữ Thiếu Khanh không nên đắc tội Đại trưởng lão một cách triệt để. Nếu không, hắn chỉ có thể quay đầu bỏ đi.
Lữ Thiếu Khanh cười đối Chu Quang Viễn nói, “Cũng không có gì, là Đại trưởng lão muốn thăm dò thực lực của ta, không ngờ thực lực của ta yếu như vậy, cho nên nhất thời không thu tay lại được, ra tay có chút nặng. Ngươi cũng biết, Hóa Thần kỳ Đại trưởng lão thâm bất khả trắc, ta cũng không phải Hóa Thần, làm sao ngăn cản được đây?”
Chu Quang Viễn âm thầm gật đầu, điều này cũng đúng. Cao thủ Hóa Thần kỳ, tùy tiện thổi một hơi cũng có thể giết chết một người. Thăm dò một phen, không thể ngăn cản được kiểu lý do này rất bình thường, không khiến người ta nghi ngờ. Chu Quang Viễn tin, trong lòng cũng nhẹ nhõm thở ra.
May mắn không phải kiểu đắc tội Đại trưởng lão một cách ác liệt, hắn có thể tiếp tục rút ngắn quan hệ, tiếp cận Tiêu Y, theo đuổi Tiêu Y. Lúc này, hắn nhìn về phía Tiêu Y ánh mắt trở nên nóng bỏng lên.
Tiêu Y bị ánh mắt của Chu Quang Viễn nhìn đến không tự nhiên, cảm giác như có côn trùng đang bò, nàng nộ trừng hắn một cái, như một con hổ con nổi giận, hung ác nói, “Ngươi nhìn cái gì? Nhìn nữa, ta móc mắt ngươi ra.”
Chu Quang Viễn ngược lại cảm thấy rất đáng yêu, khiến trong lòng hắn lần nữa nhảy lên mấy lần. Trong lòng âm thầm cảm thán. Đây mới là nữ thần nên có bộ dạng chứ. Không giống đại tiểu thư, bình thường luôn giữ vẻ bình tĩnh, không có nửa điểm hoạt bát linh khí mà một thiếu nữ nên có. Thế gian những nữ tử khác cũng không bằng Tiêu cô nương đáng yêu.
Lữ Thiếu Khanh lại quát lớn Tiêu Y, “Lễ phép! Nói ngươi bao nhiêu lần rồi? Làm người phải biết lễ phép. Ta đời này ghét nhất người khác không lễ phép. Còn như vậy đối Chu huynh, coi chừng ta thu thập ngươi.”
Nhìn thấy Tiêu Y bị giáo huấn đáng thương như vậy, Chu Quang Viễn trong lòng ý muốn bảo vệ nhanh muốn nổ tung. Đáng yêu như vậy nữ hài tử sao có thể mắng như thế này?
Chu Quang Viễn vội vàng nói, thuận thế cũng sửa lại cách xưng hô với Tiêu Y, “Không có việc gì, Mộc huynh, Tiêu muội muội tính cách thẳng thắn, ta sẽ không tức giận. Dạng tính cách đáng yêu này, ta yêu còn không kịp, làm sao lại tức giận?”
“Khụ khụ, vẫn là Chu huynh rộng lượng,” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói, “Chu huynh, ngươi lần này tới cửa, là muốn học Đại trưởng lão đến cùng chúng ta luận bàn một phen sao?”
Chu Quang Viễn vội vàng phủ nhận, “Không có việc này, đúng như ta trước đó cùng Tiêu muội muội nói, ta tới đây là để kết giao bằng hữu.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, có ho khan vài tiếng, “Kỳ thật luận bàn một phen cũng không sao, tiến bộ không thể tách rời sự giao lưu giữa mọi người với nhau. Ta người này cũng rất thích cùng người luận bàn, đáng tiếc là, ngươi cũng nhìn thấy, ta bộ dạng hiện tại, ngay cả đi đường cũng khó khăn.”
Sau khi nói xong, hắn tiếc nuối lắc đầu, “Khiến Chu huynh ngươi thất vọng rồi.”
Ta đi, ngươi muốn thế nào mới tin?
Chu Quang Viễn có chút gấp, hắn tiếp tục phủ nhận, “Mộc huynh, ta…”
Lữ Thiếu Khanh thấy đã đến lúc, hắn khoát khoát tay, mỉm cười nói, “Ta có chuyện muốn nhờ Chu huynh giúp đỡ, không biết Chu huynh có nguyện ý giúp hay không?”
Chu Quang Viễn vẫn giữ lý trí, không lập tức đáp ứng, mà cẩn thận nghiêm túc hỏi một câu, “Không biết Mộc huynh cần ta làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh nói ra mục đích cuối cùng của hắn, “Ba người chúng ta đối với tổ chức Thí Thần của các ngươi mà nói là kẻ ngoại lai, lại được Đại trưởng lão coi trọng, nhất định sẽ có rất nhiều người không phục chúng ta. Đến lúc đó, người đến cửa khiêu chiến gây chuyện sẽ không ngừng nghỉ.”
“Ta muốn thỉnh Chu huynh giúp đỡ một chút, nói cho bên ngoài, ta bị thương do Đại trưởng lão.”
Chu Quang Viễn trong lòng buông lỏng, cũng đoán được mục đích của Lữ Thiếu Khanh, “Mộc huynh ngươi là hy vọng cách này ngăn ngừa những người khác tới khiêu chiến ngươi sao?”
“Không sai, mong rằng Chu huynh giúp đỡ một chút, ta cần thời gian chữa thương.”
Chu Quang Viễn một lời đáp ứng, vỗ ngực nói, “Việc nhỏ, chuyện này cứ giao cho ta, ta tuyệt đối sẽ không để người khác tới quấy rầy ngươi chữa thương.”
Cùng lúc đó, ngoài cửa cũng tới một đám người…