» Chương 973: Ai khi dễ ngươi, ta tới giúp ngươi trút giận
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Thấy Tiêu Y một lần nữa xuất hiện, Chu Quang Viễn cảm thấy thế giới này lại một lần nữa tràn đầy quang minh. Toàn thân hắn tràn ngập niềm vui sướng.
“Tiêu cô nương!” Chu Quang Viễn vội vàng tiến lên một bước: “Lần này ta tới, là thành tâm muốn kết giao với các ngươi, cùng các ngươi trở thành bằng hữu.”
“Bằng hữu?” Tiêu Y tuyệt đối không tin lời này, nhưng nàng không hiểu Chu Quang Viễn muốn làm gì. Theo ý nàng, vốn dẳng chẳng muốn để ý tới Chu Quang Viễn. Đáng tiếc, nàng hiện tại đang mang mệnh lệnh. Nàng khó chịu hừ một tiếng, rồi nói với Chu Quang Viễn: “Hừ, ngươi muốn vào sao?”
Chu Quang Viễn cảm thấy như có một bất ngờ lớn từ trên trời giáng xuống, giáng mạnh vào người hắn: “Có, có thể vào sao?” Nếu chịu cho hắn vào, chẳng phải là nói rõ điều gì sao? Có cơ hội rồi ư?
“Quá… quá tốt rồi!” Chu Quang Viễn kích động nói: “Đây là vinh hạnh của ta! Vô cùng cảm tạ Tiêu cô nương, ta nhất định sẽ không để Tiêu cô nương ngươi thất vọng!” Hắn kích động đến mức suýt thì thề thốt để bày tỏ quyết tâm của mình.
“Thôi ngay!” Tiêu Y bĩu môi: “Có liên quan gì đến ta đâu? Nếu không phải nhị sư huynh của ta muốn gặp ngươi, ta mới dẳng chẳng muốn cho ngươi bước vào.”
“Là Mộc công tử sao?” Chu Quang Viễn bỗng nhiên cảm thấy thấp thỏm không yên.
Khi bước chân vào cửa, trong lòng Chu Quang Viễn càng thêm thấp thỏm, là cái cảm giác bồn chồn lo lắng như khi sắp đi gặp gia trưởng vậy. Bước chân hắn cũng vô thức nhẹ bẫng đi.
Sau khi vào cửa, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Kế Ngôn đang ngồi trên ngọn cây. Vị gia này hiện tại là đại hồng nhân trong tổ chức Thí Thần, đứng đầu nhiệt bảng. Một kiếm bổ sáu vị trưởng lão của tổ chức Thí Thần, quả thực đã khiến rất nhiều người kinh hãi.
Vừa thấy Kế Ngôn, Chu Quang Viễn vội vàng cung kính hành lễ: “Gặp… gặp qua Kế công tử.” Chu Quang Viễn kính sợ từ tận đáy lòng, hắn mặc dù đã bước vào Nguyên Anh trung kỳ, tứ tầng cảnh giới, nhưng hắn không có lòng tin có thể đánh thắng được Kế Ngôn. Ánh hào quang từ một kiếm kia đã khiến rất nhiều người nảy sinh Mộng Yểm, không sao xua đi được. Lại thêm Kế Ngôn là Đại sư huynh của Tiêu Y, nếu không cung kính một chút, Chu Quang Viễn đã muốn tự mình tát mình rồi.
Kế Ngôn khẽ gật đầu, không nói gì, tiếp tục nhắm mắt tu luyện. Chu Quang Viễn thấy thế, càng thêm kính sợ. Người có thiên phú mạnh mẽ thì nhiều, nhưng người vừa có thiên phú lại vừa chăm chỉ thì không nhiều. “Đúng là hình mẫu lý tưởng của chúng ta!” Chu Quang Viễn trong lòng cảm thán, sau đó tiếp tục theo sát sau lưng Tiêu Y, đi đến một đình nghỉ mát nhỏ được dựng bằng cỏ tranh trong biệt viện.
Nhìn thấy dưới đình nghỉ mát, một vị thanh niên áo lam đang ngồi xếp bằng, Chu Quang Viễn biết đây chính là mục tiêu hắn muốn gặp hôm nay. Bất quá, hiện tại mục đích của chuyến đi này đã thay đổi. Hắn lại lần nữa cung kính hành lễ: “Gặp qua Mộc công tử.” Cung kính hết mực, thái độ vô cùng khách khí.
Hôm nay vốn là định tìm phiền phức cho Lữ Thiếu Khanh, ai bảo Lữ Thiếu Khanh dám có ý tưởng với nữ thần của hắn. Nhưng hiện tại, nữ thần trong lòng hắn đã thay đổi, việc tìm phiền phức gì đó đã không cần nữa. Mà lại, còn phải hảo hảo lấy lòng Lữ Thiếu Khanh mới được.
Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, vẫn chưa nói gì đã đột nhiên ho khan: “Khụ khụ…” Hắn ho khan dữ dội, khí tức hỗn loạn, lại thêm sắc mặt tái nhợt, ổn thỏa là bộ dạng bị thương. Lữ Thiếu Khanh ho khan vài tiếng xong, hướng về phía Chu Quang Viễn ném ánh mắt xin lỗi: “Còn xin Chu công tử thứ lỗi, ngươi cũng nhìn thấy, ta bị thương nên bất tiện, thất lễ rồi.”
“Là ta thất lễ mới đúng, tùy tiện bái phỏng, đã quấy rầy ba vị.” Chu Quang Viễn bây giờ trở nên vô cùng khách khí, khiêm tốn có độ, tựa như một vị công tử nhà giàu có giáo dưỡng.
“Ai, thực lực không bằng người, bị Chu huynh chê cười, khụ khụ…”
Tiêu Y không hiểu Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì, nhưng vẫn hết sức phối hợp, lộ ra vẻ đau lòng: “Nhị sư huynh, thương thế của huynh còn chưa lành, không cần nói nữa.”
“Mau tranh thủ chữa thương đi.”
“Hồ đồ!” Lữ Thiếu Khanh tựa như một người ca ca nghiêm khắc, trách cứ Tiêu Y nói: “Có khách đến, sao có thể lạnh nhạt khách nhân?”
“Chuyện thất lễ như vậy chúng ta tuyệt đối không thể làm.”
“Nhưng thương thế của huynh…” Tiêu Y bộ dáng lo lắng đến căng thẳng khiến Chu Quang Viễn thấy đau lòng không thôi, đồng thời cũng phẫn hận vô cùng kẻ đã làm Lữ Thiếu Khanh bị thương.
“Mộc huynh!” Chu Quang Viễn bên này cũng vội vàng đổi cách xưng hô, “đả xà tùy côn thượng”, có vẻ càng thêm thân cận: “Là ai đã đả thương huynh?” Chu Quang Viễn mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, một bộ dáng “đánh huynh đệ ta chính là muốn chết”, nói: “Ta sẽ vì huynh ra khẩu khí này.”
Muốn “cưa đổ” cô nàng, có ông anh, trước hết phải lấy lòng ông anh nàng đã. Bất kể làm gì, chỉ cần tương lai “đại cữu ca” vui vẻ, chuyện chẳng phải đã thành hơn nửa sao?
“Ngươi?” Lữ Thiếu Khanh trên dưới đánh giá Chu Quang Viễn một lượt, ho khan hai tiếng xong, lắc đầu: “Có lòng, nhưng ngươi không được.”
“Ta sát!” Đàn ông kiêng kỵ nhất việc bị người khác nói mình không được. Hơn nữa lại còn là trước mặt nữ thần mình yêu thích, đây chính là “nghịch lân”!
Chu Quang Viễn lúc này mặt đỏ lên, cổ cũng đỏ bừng, hắn không phục: “Mộc huynh ngươi nói đùa, tại tổ chức Thí Thần này, còn có chuyện gì ta không giải quyết được?” Nếu là người khác nói hắn như vậy không được, Chu Quang Viễn nhất định phải hảo hảo chỉnh đốn hắn một trận. Nhưng đây là Lữ Thiếu Khanh nói, xem trên mặt Tiêu Y, hắn nhịn.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ta không muốn cho Chu huynh ngươi thêm phiền phức.”
“Ai, không có biện pháp, đối với các ngươi tổ chức Thí Thần mà nói, chúng ta chính là kẻ ngoại lai, bị bắt nạt, rất bình thường.”
“Chúng ta sư huynh bị bắt nạt không liên quan, ta chỉ sợ có người ức hiếp sư muội ta.”
“Dù sao thực lực của nàng là yếu nhất.”
Lữ Thiếu Khanh liên tục lắc đầu thở dài, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Tiêu Y bĩu môi nói: “Ta mới không sợ đây.” Nàng nhìn tựa như đang làm nũng, khiến Chu Quang Viễn trong lòng dâng trào một cỗ rung động. Đây là cảm giác chưa từng có được, ngay cả khi đối mặt với Tương Ti Tiên.
Bộ dáng này của Tiêu Y khiến Chu Quang Viễn trong lòng sinh ra một cỗ ý muốn bảo hộ, hắn dùng sức vỗ ngực mình, lớn tiếng nói: “Mộc huynh, Tiêu cô nương, hai vị yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối không ai dám ức hiếp các ngươi.”
“Có lòng.” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thở dài: “Bất quá, ta cảm thấy ngươi vẫn chưa được.”
Tiêu Y cũng đồng ý: “Đúng thế, như ngươi loại này chỉ có thể coi là tiểu nhân vật.”
Bị nghi ngờ như vậy, Chu Quang Viễn càng thêm không phục, hắn ngạo nghễ nói: “Hừ, sư phụ ta là Nhị trưởng lão của tổ chức Thí Thần, ở chỗ này còn có chuyện gì ta không giải quyết được?”
Nếu Chu Quang Viễn đầu óc hơi tỉnh táo một chút, liền sẽ phát giác được có điểm không ổn. Kế Ngôn mạnh như vậy, nhưng Lữ Thiếu Khanh vì sao lại bị thương? Kế Ngôn sẽ không vì hắn ra mặt sao? Giải thích duy nhất chính là đối phương còn mạnh hơn Kế Ngôn.
Nhưng mà hắn không có, hắn hiện tại chỉ muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y.
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh vẫn lắc đầu, Chu Quang Viễn càng trở nên kịch liệt hơn, cơ hội tốt như vậy, hắn không muốn bỏ qua.
“Mộc huynh, ngươi không tin sao?” Chu Quang Viễn vội vã nói: “Bất kể là ai, ta đều sẽ giúp ngươi ra khẩu khí này.”
“Thật chứ?”
“Thật!”
“Bất kể là ai?”
“Không sai, bất kể là ai!” Chu Quang Viễn ngữ khí kiên định, ánh mắt kiên nghị: “Cho dù là Tiên Đế, ta cũng phải vì ngươi ra khẩu khí này.”
“Nếu như là Đại trưởng lão của các ngươi đây?”
“Ư… ưm…”