» Chương 984: Tức giận đến muốn thổ huyết Tương Quỳ
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Đám người kinh hãi: Tả Điệp muốn khiêu chiến Tiêu Y sao? Thực lực của Tả Điệp còn mạnh hơn đại tiểu thư mấy phần, đã là Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới tầng hai. Ngay cả Tiêu Y, dù đang ở Kết Đan kỳ, cũng không phải đối thủ của nàng. Coi như có thêm mười người nữa cũng không đánh lại Tả Điệp.
Dận Khuyết bọn người mừng rỡ. Lữ Thiếu Khanh ngây ngẩn cả người: cô nàng này từ đâu chạy đến vậy? Tuổi tác cùng lắm cũng chỉ bằng Tương Ti Tiên, nhưng lại không hiểu chuyện bằng một nửa nàng ta. Cho tới bây giờ, Tương Ti Tiên còn không dám lộ diện, cô nàng này chạy đến đây định làm gì? Từ những lời bàn tán xung quanh, Lữ Thiếu Khanh đã hiểu rõ thân phận của Tả Điệp.
Lữ Thiếu Khanh quát: “Làm sao? Kết Đan kỳ đánh không lại, liền phái Nguyên Anh tới rồi sao? Cô nàng, ngươi là vâng mệnh Đại trưởng lão sao? Đại trưởng lão thật sự tiểu khí đến vậy sao? Thua không nổi, thế mà để ngươi cô nàng này đến khi dễ nhóm chúng ta, đúng hay không?”
Tả Điệp ngây dại. Nàng theo bản năng đáp: “Không, không phải.”
“Ngươi không cần phủ nhận, ta biết rõ Đại trưởng lão xem thường ba kẻ ngoại lai như chúng ta. Chẳng phải vì ta nói vài câu lời thật khiến hắn không vui sao? Ra tay đả thương ta thì thôi đi, cho tới bây giờ còn ôm hận trong lòng sao? Thật là hẹp hòi! Đi, nhóm chúng ta nhận thua, được chưa? Sư muội à, nhận thua đi! Đừng đánh nữa, chúng ta đấu không lại Đại trưởng lão đâu.”
Lữ Thiếu Khanh có vẻ mặt vô cùng bi phẫn, dáng vẻ ủy khuất ấy khiến đám người ngơ ngác, trong lòng lại dấy lên vài phần tin tưởng: “Chẳng lẽ Đại trưởng lão thật quá đáng?”
“Đại trưởng lão là người như vậy sao?”
“Không thể nào, tại sao lại nhằm vào bọn họ?”
“Không phải nói bọn họ là người đặc biệt sao? Không chừng cũng vì chuyện này.”
“Ừm, có lẽ vậy…”
“Mặc dù nhìn có chút đáng thương, nhưng hắn đã đắc tội Đại trưởng lão, bị Đại trưởng lão ra tay chỉnh đốn thì cũng đáng đời thôi…”
Đám người thấp giọng nghị luận, những âm thanh này khiến Lữ Thiếu Khanh thầm cười trong lòng. Cũng khiến Tả Điệp, Dận Khuyết và những người khác ngơ ngác.
“Đây là có chuyện gì?”
“Cứ thế mà nói xấu Đại trưởng lão à?”
Tả Điệp sửng sốt một lát rồi vội vàng nói: “Ta đến đây không phải muốn giao thủ với tiểu muội muội, ta là muốn các ngươi dừng tay lại. Chuyện này cứ dừng tại đây đi, chớ làm tổn thương hòa khí của mọi người…”
Mà tại trên đỉnh núi, Tương Quỳ đang ngồi trong nhà gỗ mới dựng lại, râu tóc đều dựng ngược, tức giận đến toàn thân run rẩy: “Ta, ta muốn đánh chết hắn!” Cường đại khí tức suýt chút nữa lại khiến căn nhà gỗ vừa xây vỡ nát lần nữa.
Hắn đối mặt tôn nữ đang đứng trước mặt mình, phẫn nộ quát: “Ta muốn thu thập cái tên hỗn đản tiểu tử này! Ghê tởm a, ghê tởm…”
Tương Ti Tiên im lặng nhìn gia gia mình, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Gia gia, người xem, con đã nói rồi, Mộc công tử không phải dễ đối phó như vậy.”
Thân là Hóa Thần, bình thường hắn luôn duy trì vẻ nghiêm túc trước mặt mọi người. Nhưng trước mặt tôn nữ của mình, Tương Quỳ không hề giữ vẻ nghiêm nghị ấy. Hắn ôm lấy đầu, tỏ vẻ rất đau đầu: “Ta cũng không nghĩ tới cái tên hỗn đản tiểu tử này lại khó chơi đến thế.”
Hắn vốn nghĩ sẽ tung tin đồn, để người khác đi gây sự với Lữ Thiếu Khanh. Nào ngờ, Dận Khuyết dẫn người đi rồi, ngược lại bị Lữ Thiếu Khanh thuận thế phản kích. Khiến cho hiện tại không ít người bắt đầu nghi ngờ hắn Tương Quỳ thật sự tiểu khí, lòng dạ hẹp hòi, cố ý nhằm vào kẻ ngoại lai Lữ Thiếu Khanh bọn họ, đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói.
Tương Quỳ không quan tâm đến danh dự của mình, ngàn năm qua rồi, danh dự cái gì hắn đã sớm xem nhẹ. Điều khiến hắn khó chịu là hắn cùng một tên nhóc con Lữ Thiếu Khanh đấu pháp từ xa mà lại thua. Bại bởi một tiểu tử tuổi chưa bằng một phần mười hắn, khẩu khí này trong lòng không thể nào nuốt trôi, kìm nén đến khó chịu. Hiệp thứ nhất đã thua, hiện tại hiệp thứ hai xem ra cũng sắp thua nốt. Tương Quỳ rất khó chịu.
“Ghê tởm hỗn đản tiểu tử!” Tương Quỳ cảm nhận được chuyện đang xảy ra trên võ đài, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ta nhất định phải thu thập ngươi!” Thân là Hóa Thần, tuyệt đối sẽ không tùy tiện cúi đầu nhận thua.
Sau đó, hắn quay sang Tương Ti Tiên nói: “Đi, bảo tên tiểu tử kia tới gặp ta.”
“Gia gia, người định làm gì?”
Tương Quỳ cười lạnh: “Hừ, ta không có ý định vòng vo với hắn nữa, ta muốn chính diện thu thập hắn. Hắn không phải nói ta tiểu khí sao? Ta liền tiểu khí cho hắn xem!”
Nhìn thấy gia gia mình còn muốn tiếp tục đấu với Lữ Thiếu Khanh, Tương Ti Tiên gấp gáp.
“Gia gia, người còn muốn tiếp tục sao?”
Tương Quỳ hậm hực nói: “Làm sao không tiếp tục? Ta sẽ không hướng hắn nhận thua.”
Tương Ti Tiên nhìn gia gia như một đứa trẻ đang bực bội, tức giận đến giậm chân: “Gia gia, đến khi chơi cứng quá, kết cục sẽ thế nào? Hiện tại con còn có Tiểu Điệp muội muội đi hỗ trợ, lần sau còn có thể là ai đi hỗ trợ?”
Lữ Thiếu Khanh và Dận Khuyết bọn họ tỷ thí trên võ đài, Tương Ti Tiên rất nhanh đã nhận được tin tức. Sau khi theo dõi một hồi lâu, nàng biết rõ sự việc không ổn. Tuy nhiên, nàng không thể tự mình ra mặt ngăn cản. Tiêu Y đã thắng nhiều trận như vậy, nếu nàng ra mặt ngăn cản, dễ dàng bị người khác ngộ nhận là Đại trưởng lão chột dạ. Vì thế, nàng đã ủy thác Tả Điệp đi hỗ trợ ngăn cản.
Không ngờ Tả Điệp thế mà lại nổi hứng đùa giỡn, cùng Tiêu Y mở một trò đùa, lại bị Lữ Thiếu Khanh bắt được cơ hội, thừa cơ nâng tầm một đợt. Khiến đám người tin tưởng những lời Lữ Thiếu Khanh nói bậy, cho rằng Đại trưởng lão đang nhằm vào Lữ Thiếu Khanh. Từ đó khiến Tương Quỳ tức giận đến suýt thổ huyết.
Ở phía dưới, Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Tả Điệp ra khuyên can, hắn cười hỏi: “Cô nàng, là Đại trưởng lão đến để ngươi khuyên can sao? Ai nha, Đại trưởng lão quả nhiên rộng lượng, quả nhiên nhân nghĩa! Trước đó cũng không ngăn cản, là ở thời điểm sư muội ta sắp thua thì tranh thủ phái người đến ngăn cản. Vì mặt mũi của chúng ta mà cân nhắc, quả nhiên là lão tiền bối đức cao vọng trọng!”
“Nhóm chúng ta coi trọng lễ phép nhất, trưởng bối đã nói, chúng ta không thể không nghe. Hôm nay tới đây thôi, tất cả mọi người tản đi đi, về nhà ăn cơm.”
Tương Quỳ nghe đến mấy câu này, tức đến thất khiếu bốc khói: “Ghê tởm hỗn đản, ta muốn đánh chết hắn!” Vẫn là rõ ràng khen, ngầm phúng, vẫn cứ muốn giội nước bẩn lên người hắn.
Tương Quỳ thật sự muốn lao xuống, một bàn tay tóm lấy Lữ Thiếu Khanh ném vào trong núi, đem hắn chôn sống. Loại tiểu hỗn đản ghê tởm này, hẳn là phải nhanh chóng đánh chết.
Tương Quỳ không thể nhịn được nữa, tức giận thúc giục Tương Ti Tiên nói: “Đi, lập tức đi gọi hắn tới!”
“Gia gia…”
Tương Ti Tiên còn muốn thuyết phục thêm vài câu, nhưng Tương Quỳ đã tức giận đến không nghe lọt bất cứ điều gì. Lúc nào cũng không quên giội nước bẩn lên người hắn, điều này không thể nhịn.
“Ta muốn làm một kẻ hẹp hòi…”