» Chương 987: Ta muốn đi cái này địa phương
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Linh lực gào thét cuộn đến như gió lốc, xoáy tròn bao phủ lấy tiểu đình.
Tiêu Y đã ngồi xếp bằng tự lúc nào không hay, thân ảnh nàng trong lương đình như ẩn như hiện, tựa tinh linh trong sương mù.
Ở bên cạnh, Tương Ti Tiên và Tả Điệp ngây dại nhìn. Nói đột phá là đột phá ngay, sao chẳng có chút điềm báo trước nào? Thật sự là đang tu luyện, hay đột nhiên nước chảy thành sông mà đột phá? Chẳng lẽ hắn nói thật, thật sự là đang hộ pháp cho Tiêu Y nên không đi được?
Tương Ti Tiên ánh mắt phức tạp, nhìn Tiêu Y đang trong trạng thái đột phá, trong lòng có mấy phần áy náy. Mình đã hiểu lầm Lữ Thiếu Khanh ư?
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiêu Y nói: “Xem, ta đâu có lừa các ngươi?”
“Ta không đi được, Đại trưởng lão muốn gặp ta thì cứ để hắn tới đây. Ta ở đây chờ hắn, ta tuyệt đối không đóng cửa.”
Không đóng cửa ư? Coi như đóng cửa, gia gia của ta tới gặp ngươi, cần phải đi từ cửa ra vào sao? Tương Ti Tiên thầm rủa trong lòng.
Hiện tại Tiêu Y đang đột phá, Tương Ti Tiên cũng biết thời gian không thích hợp. Nhưng nàng đến đây là để Lữ Thiếu Khanh đi gặp gia gia nàng, chứ không phải để gia gia nàng phải đến đây.
“Mộc công tử, đã vậy, qua hai ngày rồi đến thăm gia gia ta, mọi người ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, thế nào?”
“Không đi!” Lữ Thiếu Khanh vẫn một câu đó: “Ta đã nói rồi, ta không đi, đánh chết ta cũng không đi. Đại trưởng lão muốn gặp ta thì tới đi.”
“Sư muội ta đột phá, ta còn phải tiếp tục hộ pháp để nàng củng cố cảnh giới. Haizz, không còn cách nào. Đại sư huynh không đáng tin cậy, chỉ có thể mình ta, kẻ sư đệ này, đứng ra lo liệu những chuyện này thôi.”
Tương Ti Tiên và Tả Điệp không nhịn được quay đầu nhìn Kế Ngôn đang ở cách đó không xa. Ngươi sư đệ nói xấu huynh như vậy, huynh không thu thập hắn ư?
Vô luận Tương Ti Tiên thuyết phục thế nào, Lữ Thiếu Khanh chính là lắc đầu không đáp ứng đi gặp Tương Quỳ.
“Được rồi,” Lữ Thiếu Khanh cuối cùng không kiên nhẫn được nữa, hạ lệnh trục khách đuổi người, “Ta bận nhiều việc, các ngươi đi thôi. Không rảnh mời các ngươi ăn cơm.”
Tương Ti Tiên không còn cách nào, nàng thuyết phục không nổi Lữ Thiếu Khanh. Cuối cùng, nàng chỉ có thể lần nữa chuyển ánh mắt về phía Kế Ngôn.
“Kế công tử, ngươi xem…”
“Đừng quấy rầy sư huynh ta tu luyện,” Lữ Thiếu Khanh không vui, “Ngươi tới quấy rầy ta không quan hệ, nhưng chớ quấy rầy sư huynh ta.”
“Hơn nữa chuyện này, còn chưa tới phiên hắn định đoạt.”
Tả Điệp không tin: “Hắn là Đại sư huynh, ngươi là sư đệ, ngươi nói thế là thế ư?”
Phản hắn.
Kế Ngôn một lát sau mới mở miệng: “Chuyện này, hắn định đoạt.”
Tả Điệp ngạc nhiên, khó có thể tin nhìn Lữ Thiếu Khanh. Ngươi sư đệ xem xét liền biết rõ không đáng tin cậy, ngươi thế mà còn để hắn định đoạt? Ngươi không sợ hắn bán đứng ngươi sao?
Lữ Thiếu Khanh đắc ý nói: “Hừ, đã nói rồi, chuyện này, còn chưa tới phiên hắn nói chuyện.”
“Được rồi, Ti Tiên tỷ tỷ, các ngươi trở về đi.”
Tương Ti Tiên làm cố gắng cuối cùng: “Mộc công tử, ngươi muốn thế nào mới chịu đi gặp gia gia của ta?”
Tương Ti Tiên tuy không rõ ràng, nhưng cũng ít nhiều đoán được, song phương giằng co thế này, trên thực tế cũng là đang tranh nhau một hơi. Ai chủ động đi gặp, người đó liền thấp một đầu.
Tả Điệp cũng nói: “Đúng thế, ngươi coi như nể mặt Ti Tiên tỷ tỷ một chút không được sao?”
Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong, xoa cằm trầm mặc một lát, trên mặt lộ ra vẻ do dự, cuối cùng tựa như rất khó khăn mới đưa ra lựa chọn: “Được thôi, nếu là Ti Tiên tỷ tỷ, ta không thể không nể mặt ngươi.”
“Chỉ cần Đại trưởng lão đáp ứng ta một điều kiện, ta liền đi gặp hắn.”
“Điều kiện gì?”
Tương Ti Tiên trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng có chút tia hy vọng.
Lữ Thiếu Khanh ném một ngọc giản cho Tương Ti Tiên. Bên trong sao chép chân dung mục tiêu hắn tới đây, hắn nói: “Ta muốn đi nơi này.”
Tương Ti Tiên khi nhận ngọc giản, nàng đã đoán được là gì. Nàng nhìn thoáng qua, bắt đầu trầm mặc.
Huyền Thổ thế giới!
Tâm trạng nàng bỗng nhiên sa sút mấy phần. Nàng giơ ngọc giản trong tay lên, nhìn Lữ Thiếu Khanh hỏi: “Mộc công tử, ngươi nguyện ý đi theo ta về, là bởi vì cái này?”
Lữ Thiếu Khanh phủ nhận: “Không phải, ta bị thành ý của ngươi cảm động, mới có thể đi theo ngươi tới nơi này.”
Tương Ti Tiên mặt không đổi sắc nhìn Lữ Thiếu Khanh, thổi, tiếp tục thổi, ta nghe.
Lữ Thiếu Khanh đã rõ ràng thái độ, Tương Ti Tiên ở đây tiếp tục chờ đợi cũng vô nghĩa. Nàng chỉ có thể mang theo Tả Điệp cáo từ rời đi.
“Ti Tiên tỷ tỷ, cứ vậy mà đi sao?” Rời đi sau, Tả Điệp rất không cam lòng.
Nàng đã lớn thế này, lần đầu tiên cảm thấy biệt khuất đến vậy, một chút tiện nghi cũng không chiếm được. Hai người bọn họ đại mỹ nữ, Lữ Thiếu Khanh lại coi nàng như không, nghĩ lại cũng làm người tức giận.
Tương Ti Tiên lắc đầu: “Ta đã nói rồi, Mộc công tử rất khó đối phó.”
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc giản trong tay mình, trong lòng càng thêm phiền muộn. Nếu như không phải vì cái này trong tay, Lữ Thiếu Khanh lúc này đã sớm vung nàng đi xa.
“Được rồi, để gia gia quyết định đi.”
Tương Ti Tiên lắc đầu, mang theo Tả Điệp trở lại chỗ Tương Quỳ.
Tương Ti Tiên trở về, Tương Quỳ không thấy Lữ Thiếu Khanh, hỏi: “Thế nào, tên tiểu tử hỗn đản đó không đến, thật không sợ ta đi tìm hắn sao?”
Tương Ti Tiên nói: “Gia gia, hắn chính là hy vọng ngươi đi tìm hắn.”
Sau đó nàng thuật lại đại khái quá trình, tức giận đến Tương Quỳ đập đùi: “Thật là tên tiểu tử đáng ghét!”
“Coi là thật muốn ta đi thu dọn hắn sao?”
Lời tuy nói thế, nhưng Tương Quỳ không muốn đi. Hiện tại đi, chẳng khác nào hiệp thứ hai đối sức đã thua, khí thế của hắn lại bị đè ép một đầu.
Tả Điệp ở bên cạnh cổ vũ: “Đại trưởng lão, đi thôi, thu dọn hắn, ta cảm thấy hắn rất muốn ăn đòn.”
Ngoài miệng nói chuyện lễ phép, làm sự việc lại chẳng có chút lễ phép nào. Hắn hẳn là phải bị thu dọn một trận thật tốt.
Tương Quỳ lắc đầu: “Ngươi nha đầu này không hiểu.”
Muốn gặp mặt, vẫn phải là Lữ Thiếu Khanh đến mới là tốt nhất.
Tương Ti Tiên đưa ngọc giản cho Tương Quỳ: “Gia gia, hắn nói hắn có thể tới gặp ngươi, nhưng hắn có điều kiện. Hắn muốn đi Huyền Thổ thế giới.”
“Cái gì? Huyền Thổ thế giới? Hắn điên rồi sao?” Tả Điệp chấn kinh, nghẹn ngào kêu lên.
Cái tên kia chẳng những không có lễ phép, hơn nữa còn thật biết nằm mơ.
Tương Quỳ nhíu mày, hắn hừ một tiếng: “Nghĩ hay thật.”
Tương Ti Tiên liền nói: “Gia gia, Mộc công tử hẳn là hướng về phía Huyền Thổ thế giới mà tới.”
“Nếu không, con thật sự mang không trở lại hắn.”
“Tiểu tử xảo quyệt, hắn rốt cuộc muốn làm gì?” Tương Quỳ sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Sự xảo quyệt của Lữ Thiếu Khanh đã cho hắn ấn tượng thật sâu. Hắn đã muốn đi Huyền Thổ thế giới, tất nhiên sẽ có mục đích càng sâu, càng đáng sợ.
Nhưng mà, hắn không cách nào thông qua xem quẻ biết được.
Nghĩ nghĩ, Tương Quỳ lần nữa lấy ra mấy đồng tiền, bày xong trận thế.
Tương Ti Tiên kinh hãi: “Gia gia, ngươi muốn làm gì? Lại muốn xem quẻ Mộc công tử sao?”
Bị sét đánh mới trôi qua mấy ngày?
Tương Quỳ lắc đầu: “Ta muốn xem quẻ Huyền Thổ thế giới…”