» Chương 998: Đến đánh một trận quyết định
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Tương Quỳ lại một lần nữa khiến đại điện chìm vào im lặng.
Lời này nếu là những kẻ khác nói ra, ắt hẳn bọn họ đã đánh chết người đó. Nhưng Tương Quỳ thì lại không giống. Tương Quỳ tinh thông bói toán, thuật xem quẻ của hắn thiên hạ vô song. Suốt ngàn năm qua, chính nhờ tuyệt kỹ này của hắn, Thí Thần tổ chức đã tránh khỏi hết lần này đến lần khác nguy cơ hủy diệt, cứu vớt vô số người. Toàn bộ Thí Thần tổ chức trên dưới không một ai hoài nghi thuật xem quẻ của Tương Quỳ.
Đồng thời, bọn họ cũng hiểu rõ vì sao Tương Quỳ lại đối xử với Lữ Thiếu Khanh và đồng bọn như thế. Chưa cần hỏi mục đích của họ khi tiến vào Huyền Thổ thế giới, hắn đã triệu tập mọi người tới thương nghị, dự định cho phép Lữ Thiếu Khanh cùng đồng bọn đi vào Huyền Thổ thế giới. Biết Tương Quỳ đã bói toán, đã chiếm quẻ, không ít người vốn phản đối đã thay đổi ý định trong lòng.
Có người lúc này mở miệng: “Nếu đã như vậy, ta nghe theo ý của Đại trưởng lão.”
“Không sai, ta cũng vậy.”
“Đại trưởng lão không sai.”
“Thế thì hãy xem xem ba kẻ ngoại lai này sẽ gây ra chuyện gì, chúng ta hãy rửa mắt mà đợi…”
Chỉ vài lời của Tương Quỳ đã khiến chiều hướng thay đổi, nhóm người phản đối bắt đầu thay đổi thái độ, trở nên ủng hộ. Bởi vậy có thể thấy được uy vọng của Tương Quỳ trong lòng mọi người.
Cung Thọ nhíu mày, hắn vẫn kiên định phản đối việc Lữ Thiếu Khanh cùng đồng bọn tiến vào Huyền Thổ thế giới. Hắn nói với Tương Quỳ: “Đại trưởng lão, chỉ dựa vào thuật xem quẻ mà đã cho phép bọn hắn tiến vào Huyền Thổ thế giới, có phải chăng quá mạo hiểm? Trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra ngoài ý muốn.”
Thuật bói toán của Tương Quỳ cũng không phải hoàn toàn chuẩn xác, có lúc cũng sẽ xuất hiện biến cố, xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cung Thọ hỏi như vậy, lập trường của những người khác lại trở nên lung lay.
“Nhị trưởng lão nói không sai, quả thực có chút mạo hiểm.”
“Đúng thế, Huyền Thổ thế giới trọng yếu như vậy, trong số chúng ta ở đây, có mấy ai từng bước vào đó?”
“Ta cũng chưa từng vào đó đâu.”
“Ngươi thôi đi! Ngươi là gì? Nguyên Anh trung kỳ như ta còn chưa từng vào, ngươi Nguyên Anh sơ kỳ cũng dám lên tiếng?”
“Tiền bối từng nói Huyền Thổ thế giới có quan hệ đến sự tồn vong của Nhân tộc, là hy vọng cuối cùng của Nhân tộc chúng ta. Chắc chắn có đạo lý của tiền bối, điều chúng ta làm hậu bối có thể làm chính là dốc sức bảo vệ nó thật tốt.”
Đám đông nghị luận ầm ĩ, lại bắt đầu không đồng ý việc Lữ Thiếu Khanh cùng đồng bọn tiến vào Huyền Thổ thế giới.
Đối mặt với những lời nghị luận của đám đông, Đại trưởng lão không lên tiếng, mà nhắm mắt dưỡng thần. Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn ra đôi chút manh mối.
Trải qua ngàn năm phát triển, Thí Thần tổ chức giờ đây đã lớn mạnh, thực lực cường đại, trở thành tổ chức phản loạn lớn nhất trong mắt lũ quái vật. Một tổ chức lớn đến vậy, nhân số cũng vô cùng đông đảo. Hơn mười, gần hai mươi người có mặt ở đây đều là cảnh giới Nguyên Anh. Hơn nữa nghe nói ở các phân bộ bên ngoài cũng có người.
Trên Hàn Tinh, đây là một thế lực siêu cấp to lớn, ngoại trừ Thánh địa, thì chỉ đứng sau Thí Thần tổ chức. Tương Quỳ thân là Đại trưởng lão, là người nắm quyền cao nhất trong tổ chức. Hắn mang theo Thí Thần tổ chức gánh vác trọng trách tiến lên, từ ngàn năm trước cho tới hôm nay, địa vị của hắn trong tổ chức là không thể nghi ngờ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, dù cấp dưới đông đảo, người đông thì tự nhiên phe phái cũng nhiều. Ít nhất thì bên Nhị trưởng lão cũng là như thế. Có một số việc, hắn sẽ không dễ dàng đồng ý, chắc chắn là muốn đối nghịch với Đại trưởng lão. Đây là do vị trí của hắn quyết định; địa vị quyết định tư tưởng, cũng quyết định hành động. Ở vị trí này, nếu hắn cứ vâng vâng dạ dạ với Đại trưởng lão, thì còn đáng làm Nhị trưởng lão gì nữa? Sớm muộn gì cũng sẽ bị người xem thường, bị cấp dưới đoạt quyền.
Vị trí của Đại trưởng lão không ai dám thèm khát, không dám khiêu chiến. Nhưng vị trí của Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão thì lại không giống. Đại trưởng lão là duy nhất, không thể thay đổi; còn người ở vị trí Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão thì có thể thay đổi. Cho nên, Cung Thọ tuyệt đối sẽ không tùy tiện đồng ý cách làm của Tương Quỳ, nếu không sẽ bị người nói là kẻ phụ họa.
Nhìn rõ ràng mọi chuyện, Lữ Thiếu Khanh nói với Cung Thọ: “Thôi đi, đừng ở đấy giả vờ giả vịt.”
“Đến đây đánh một trận. Ngươi thắng, chúng ta quay đầu đi ngay, không hề nhắc đến chuyện tiến vào Huyền Thổ thế giới nữa. Ngươi thua, ngoan ngoãn ngậm miệng, nghe theo Đại trưởng lão là được.”
Cung Thọ nghe xong, trong lòng giận dữ: “Thật là kẻ vô lễ!”
“Mọi người là người văn minh, muốn đánh nhau ư? Đồ thô lỗ!” Cung Thọ lạnh lùng khinh bỉ.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Không sai, ta chỉ biết dùng cách này để lấy lý phục người.”
“Một lời thôi, ngươi có dám không?”
Sắc mặt Cung Thọ trở nên khó coi, ánh mắt hắn liếc xuống Kế Ngôn, bắt đầu do dự. Thực lực Kế Ngôn biểu hiện ra hôm đó quá mạnh, khiến hắn không khỏi kiêng dè. Mặc dù hắn là Nguyên Anh cửu tầng cảnh giới, lại là Nhị trưởng lão, thực lực có thể nói là mạnh thứ hai trong Thí Thần tổ chức, nhưng hắn vẫn không có lòng tin.
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói đánh là đánh ư? Ta không muốn khi dễ tiểu bối.”
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: “Ngươi sợ.”
“Ta sợ?” Cung Thọ cười ha ha một tiếng, âm thanh vang dội quanh quẩn trong đại điện, “Ta sẽ sợ ngươi tên tiểu bối này ư?”
“Ngươi hỏi tất cả mọi người ở đây xem, hỏi bọn họ có nguyện ý dùng loại biện pháp thô lỗ này để quyết định đại sự trọng yếu như thế không? Nếu có một người đồng ý, ta liền đánh với ngươi một trận!”
Trong mắt Cung Thọ mang theo tia gian xảo, trong lòng thầm đắc ý. Hừ, ở đây đều là các vị trưởng lão, đều là người của Thí Thần tổ chức, sẽ không dễ dàng đồng ý để ngươi cái tên ngoại lai này tiến vào Huyền Thổ thế giới đâu.
Lữ Thiếu Khanh thì liếc nhìn đám đông một lượt, chỉ tay cao hỏi: “Thế nào? Có ai đồng ý biện pháp của ta không?”
“Yên tâm, sẽ không đánh chết hắn.”
Cung Thọ tức chết: “Tên khốn kiếp này, ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại sao?” Hắn hừ lạnh một tiếng: “Chư vị, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Cung Thọ là Nhị trưởng lão, lời vừa nói đã kiên quyết biểu lộ thái độ của hắn. Mọi người đều là người một nhà, không đáng vì một ngoại nhân mà đắc tội với lãnh đạo có thực quyền. Cho nên, những người xung quanh nhao nhao cười lạnh.
“Ngây thơ!”
“Suy nghĩ ấu trĩ, đại sự trọng yếu như thế, làm sao có thể dùng biện pháp ngây thơ như vậy để quyết định?”
“Tiểu tử, ngươi sẽ không phải cho rằng mình thiên hạ vô địch chứ?”
“Không biết trời cao đất rộng, sự việc không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu.”
Tất cả mọi người đều không có ý định đồng ý đề nghị của Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh đối với những người khác chỉ nhẹ nhàng lướt qua, ánh mắt cuối cùng của hắn rơi vào trên người một người.
“Ta mẹ nó!”
Người bị Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm, trong lòng mắng to, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Lữ Thiếu Khanh, hắn không thể không mở miệng.
“Ta cảm thấy đề nghị của Mộc công tử có thể thực hiện…”