» Chương 999: Ta đối ta sư huynh có lòng tin

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Tất cả mọi người đang nhìn Lữ Thiếu Khanh cười cợt, nhưng một âm thanh đột ngột vang lên, vang vọng khắp đại điện, chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang, khiến đám đông chết lặng.

Làm sao còn có kẻ dám ủng hộ người ngoài? Phản đồ sao? Dám đối đầu với Nhị trưởng lão, chán sống rồi ư?

Ánh mắt đám đông nhìn theo hướng âm thanh, đổ dồn về một lão già mặt đỏ tía tai.

“Lận huynh, ngươi làm gì vậy?”

“Đúng đó, ngươi hồ đồ rồi sao?”

Những người bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ: “Ngươi có phải nói sai rồi không? Mau sửa lại đi.”

“Nhị trưởng lão dù sao cũng là bề trên của ngươi, ngươi làm vậy là có ý gì? Đối nghịch với bề trên, ngươi không sợ đứt tiền đồ sao?”

Lận Vũ trong lòng gầm thét, vẻ mặt như sắp khóc. Nỗi khổ tâm này, hắn không thể bày tỏ. Bị Lữ Thiếu Khanh gài bẫy, hắn hiện tại buộc phải đứng về phía Lữ Thiếu Khanh. Nói cách khác, trong mắt mọi người, hắn chính là một kẻ phản đồ.

Ánh mắt đám đông cũng đổ dồn về phía Lận Vũ, ngay cả Đại trưởng lão Tương Quỳ cũng mở to mắt, hơi tò mò nhìn hắn.

Ngày đó khi Lữ Thiếu Khanh nhờ Tả Điệp giúp dựng phòng, Tương Quỳ đã tò mò. Rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh có cách gì khiến Lận Vũ nghe lời răm rắp? Chẳng lẽ là ân cứu mạng?

Nhưng Tương Quỳ trong lòng rất nhanh đã bác bỏ ý nghĩ này. Hắn hiểu rõ con người Lận Vũ, sẽ không vì việc riêng mà làm hỏng đại sự. Chẳng lẽ là bị nắm thóp điểm yếu nào sao?

Bên Cung Thọ, nụ cười biến mất, miệng khẽ hé ra, khó tin nổi nhìn Lận Vũ.

Lận Vũ là lão nhân của Thí Thần tổ chức, cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực thuộc hàng đầu trong Thí Thần tổ chức. Đối với lòng trung thành và thực lực của Lận Vũ, trên dưới Thí Thần tổ chức đều vô cùng yên tâm. Bằng không thì cũng sẽ không để hắn đảm nhiệm người phụ trách của một trong những phân bộ lớn nhất.

Thế nhưng, hôm nay, hắn lại đứng ra bênh vực một kẻ ngoại lai, quả thực vượt quá sức tưởng tượng của Cung Thọ. Nếu không phải nơi này đông người, Cung Thọ nhất định phải túm lấy Lận Vũ hỏi cho ra lẽ. Giúp người ngoài mà không giúp người nhà mình, rốt cuộc là có ý gì?

Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, nói với Cung Thọ: “Nhị trưởng lão, thế nào rồi?”

“Hãy đánh một trận đi. Ngươi thua, ngươi liền phải đồng ý cho bọn ta tiến vào Huyền Thổ thế giới.”

Vốn tưởng rằng không ai sẽ ủng hộ Lữ Thiếu Khanh, kết quả có Lận Vũ đứng ra, khiến Cung Thọ cảm thấy bị tát vào mặt, uất ức xấu hổ vô cùng.

Hắn nghiêm nghị quát: “Tiểu tử, ngươi đối với thực lực của mình rất có lòng tin sao?”

Lữ Thiếu Khanh gật đầu, chỉ vào sư huynh của mình rồi nói: “Đương nhiên, ta đối với sư huynh của ta rất có lòng tin.”

Đáng chết!

Cung Thọ trong lòng thầm mắng một câu, thật sự là hắn rất kiêng kị sự tồn tại của Kế Ngôn. Một kiếm đánh bại sáu Nguyên Anh, hắn không làm được. Trước đó hắn chỉ quát lớn một tiếng chứ không xuất thủ, một phần nguyên nhân chính là vì kiêng kị. Nếu bại bởi Kế Ngôn, thì cái mặt mũi Nhị trưởng lão của hắn sẽ khó coi lắm.

Trong chốc lát, hắn cảm thấy cưỡi hổ khó xuống, tiến thoái lưỡng nan. Bất quá, Cung Thọ dù sao cũng là Nhị trưởng lão, rất nhanh liền nghĩ ra cách giải quyết.

Hắn cười lạnh, nói: “Đồ đệ của ta có quan hệ không tệ với các ngươi. Trước khi ta đến, nó còn cố ý cầu xin ta giúp đỡ các ngươi.”

“Vậy thì, nếu là ngươi ra tay, ta sẽ nương tay với ngươi.”

Lữ Thiếu Khanh mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên: “Ngươi không dám đánh với sư huynh của ta sao?”

Bên cạnh Tiêu Y cạn lời. Cái gọi là Nhị trưởng lão cũng chỉ chọn quả hồng mềm mà bóp sao? Trách không được Chu Quang Viễn kia cũng bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, quả nhiên là một mạch tương truyền.

Bất quá, lão gia hỏa ngươi tính toán sai rồi. Nhị sư huynh của ta dù không bằng Đại sư huynh, nhưng thực lực mạnh hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng. Cứ tìm Nhị sư huynh của ta đi, ngươi cứ chờ mà xem “kinh hỉ” đi. Nhị sư huynh của ta sẽ khiến ngươi cứng họng đấy.

Sắc mặt Cung Thọ lại khó coi mấy phần. Tên đáng ghét, sao cứ nói toạc ra thế? Lại nói, ta không phải sợ, ta là đang tìm kiếm phương án giải quyết tối ưu.

Đối mặt với câu hỏi này của Lữ Thiếu Khanh, Cung Thọ không biết phải trả lời thế nào, hắn chỉ đành lảng tránh: “Hừ, ngươi không dám sao?”

“Khụ khụ…” Đại trưởng lão bên cạnh không nhịn được ho khan một tiếng, nói với Cung Thọ: “Nhị trưởng lão, không cần ra tay đâu.”

“Thân là trưởng bối, ngươi không cần chấp nhặt với tiểu bối như hắn. Chơi đùa quá mức, cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.”

Tương Quỳ trong lòng thầm nghĩ: Ngươi mà biết ta cũng từng bị hắn đấm một quyền, thì ngươi sẽ chẳng muốn đánh với hắn đâu. Ngươi mà thua, mặt mũi xem như vứt sạch rồi.

Nhưng lời này nghe vào tai Cung Thọ, lại chói tai vô cùng. Lời này chẳng phải nói Cung Thọ hắn không đánh lại Lữ Thiếu Khanh sao?

Cung Thọ trong lòng hừ lạnh một tiếng, bề ngoài vẫn cười nói: “Đại trưởng lão yên tâm, ta sẽ nhường hắn.”

Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong, ngang ngược nói: “Không cần, ngươi cứ xuất toàn lực là tốt. Ngươi mà không xuất toàn lực, ta sợ lỡ tay đánh chết ngươi, đến lúc đó lại không cách nào ăn nói với Đại trưởng lão.”

Trời ạ!

Tên này quả thực quá càn rỡ.

Những người có mặt trong đại điện đều thầm rủa một tiếng, cực kỳ bất mãn với thái độ ngông cuồng của Lữ Thiếu Khanh. Có người không nhịn được quát lớn: “Tiểu tử, nơi đây không phải nơi để ngươi giương oai.”

“Bỏ cái vẻ càn rỡ của ngươi đi, ngươi nghĩ ngươi cũng lợi hại như sư huynh ngươi sao?”

“Đừng có ngang ngược, Thí Thần tổ chức này còn chưa tới lượt người ngoài tới giương oai đâu.”

Tất cả mọi người đều có xúc động muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh. Quá càn rỡ. Những người ở đây, ai mà không phải lão tiền bối trăm tuổi có thừa? Tại trước mặt nhiều tiền bối như vậy mà ngang ngược, một chút lễ phép cũng không có.

Lận Vũ trong lòng càng thêm gào thét: Nhanh lên, tiến lên đánh chết hắn đi! Lần này không đánh không được.

Cung Thọ trong lòng nổi lên hận ý, ánh mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng. Trước mặt mọi người mà khiêu khích hắn, thật sự cho rằng cái Nhị trưởng lão này của hắn dễ bắt nạt lắm sao?

Cung Thọ vừa định đứng lên, một thân ảnh to lớn sải bước ngang qua trước mặt hắn. Là Cảnh Ngộ Đạo.

Âm thanh của Cảnh Ngộ Đạo vang vọng đại điện, đinh tai nhức óc: “Nhị trưởng lão, hãy để ta tới lĩnh giáo năng lực của tiểu tử này.”

“Ta không cho phép có kẻ ở đây ngang ngược.”

Âm thanh đầy trung khí, tựa như sấm rền, khiến mọi người nghe rõ cơn giận ẩn chứa bên trong. Cảnh Ngộ Đạo tính tình không được tốt cho lắm, cái vẻ ngang ngược của Lữ Thiếu Khanh đã khơi dậy cơn giận của hắn. Hắn đứng ra, muốn đích thân giáo huấn Lữ Thiếu Khanh ngang ngược.

Cảnh Ngộ Đạo vẻ mặt âm trầm, toàn thân trên dưới tản ra sát khí, trông hắn như một tôn Kim Cương giận dữ, vô cùng đáng sợ. Người bình thường nhìn thấy Cảnh Ngộ Đạo bộ dạng này, đã sớm sợ đến tè ra quần.

Nhưng Lữ Thiếu Khanh thì không, hắn thay vào đó lại hỏi Cung Thọ: “Ta đánh thắng hắn, ngươi cũng phải đồng ý ta tiến vào Huyền Thổ thế giới chứ?”

Cung Thọ lạnh lùng nói: “Ngươi thắng Tam trưởng lão, ta sẽ không ngăn cản ngươi.”

Cung Thọ ước gì có người ra thay hắn đối phó Lữ Thiếu Khanh. Dù thắng hay thua, đối với hắn đều có lợi chứ không hại.

“Rất tốt,” Lữ Thiếu Khanh gật đầu, ngược lại hướng về phía Cảnh Ngộ Đạo lần nữa giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt ngang ngược: “Hãy nhận thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta đâu…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3184: Tai bay vạ gió

Chương 3183: Chỉ có áp lực mới có thể để cho ta đột phá

Chương 3182: Đại Tạp hà