» Chương 1002: Có chỗ tốt là gia gia, không có chỗ tốt là lão đầu
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Lần này, Cảnh Ngộ Đạo không thể thay đổi thân hình trên không trung, mà là nặng nề đập xuống đất. Thân hình khôi ngô của hắn như một tảng đá lớn, nặng nề rơi xuống.
Tất cả mọi người trầm mặc, khó có thể tin nhìn cảnh tượng này. Một màn này gây chấn động lớn cho bọn họ.
Thân là Tam trưởng lão với cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ tầng chín, lại không đánh lại được một cái kẻ ngoại lai?
Điều khiến thế giới quan của họ sụp đổ hơn nữa là Lữ Thiếu Khanh lại là cảnh giới Nguyên Anh tầng chín. Hắn mới bao nhiêu tuổi? Khí tức thanh xuân tỏa ra từ trên người hắn, khí chất non nớt khiến người ta khẳng định hắn tuyệt đối không quá ba mươi tuổi.
Chưa đầy ba mươi tuổi đã có cảnh giới và thực lực như vậy. Những người đã mấy trăm tuổi như bọn họ phải đối mặt thế nào? Ăn xuân dược cũng không nhanh đến thế được! Người so người tức chết người.
Cảnh Ngộ Đạo đứng lên, nửa ngày không nói nên lời. Hai lần đều cùng một kết quả, nếu hắn còn không hiểu, thì đúng là sống vô ích rồi. So lực lượng, hắn không sánh bằng Lữ Thiếu Khanh.
Về phía Tiêu Y, nàng kinh ngạc không thôi. Nàng theo bản năng kéo áo Kế Ngôn: “Đại sư huynh, Nhị sư huynh sao lại đạt tới cảnh giới tầng chín rồi?”
“Trước đó không phải mới đột phá đến cảnh giới tầng bảy sao?”
“Chẳng lẽ một lần đã đột phá ba cảnh giới?”
Thảo nào trước đó Nhị sư huynh nói có thể đánh chết Đại sư huynh. Hóa ra không phải khoác lác, mà là thật.
Kế Ngôn ánh mắt sáng rực, đấu chí trong lòng bùng cháy. “Thật không hổ là sư đệ của ta, vẫn luôn mang đến bất ngờ cho người khác.”
Lữ Thiếu Khanh cảnh giới Nguyên Anh tầng chín, trừ phi Đại trưởng lão xuất thủ, nếu không, nơi này không ai là đối thủ của hắn. Ngay cả Kế Ngôn cũng không dám nói mình có thể đánh thắng Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh vẫn vung vẩy tay, mặc dù đánh bay Cảnh Ngộ Đạo, nhưng hắn cũng không dễ chịu chút nào. Bất quá, bề ngoài hắn vẫn tỏ ra nhẹ nhõm, hỏi: “Còn muốn tiếp tục không?”
“Còn có một quyền!”
Đám đông trầm mặc, không ai lên tiếng.
Tương Quỳ lên tiếng, hắn bình thản nói: “Dừng ở đây đi, chạm đến là thôi, vô vị làm tổn thương hòa khí.”
Cảnh Ngộ Đạo nhìn sâu Đại trưởng lão một cái, lúc này hắn mới hiểu ra. Đại trưởng lão để bọn họ tỷ thí ở đây, không phải để giữ mặt mũi cho Lữ Thiếu Khanh, mà là để giữ thể diện cho hắn.
Hiểu ra, Cảnh Ngộ Đạo trong lòng vô cùng khó chịu. Sau một lát trầm mặc, hắn hừ lạnh một tiếng: “Lần này chỉ là đơn thuần so đấu lực lượng, coi như ngươi gặp may. Nếu là chân chính chém giết, ngươi nhất định không phải đối thủ của ta.”
Mặc dù miệng rất cứng, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn thì ai cũng hiểu. Đây là thừa nhận lực lượng của mình không bằng Lữ Thiếu Khanh, lần này hắn thua.
Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, không nhịn được khen ngợi Cảnh Ngộ Đạo một câu: “Tam trưởng lão quả là hào sảng, không tệ, không tệ.”
Ngữ khí cứ như một trưởng bối đang khen ngợi vãn bối biết điều, khiến Cảnh Ngộ Đạo chỉ muốn giáng cho Lữ Thiếu Khanh một quyền vào mặt. “Mẹ nó, ta lớn hơn ngươi mấy trăm tuổi, ngươi bớt giả lão trước mặt ta đi!”
“Hừ!”
Cảnh Ngộ Đạo lần nữa hừ lạnh một tiếng, hướng về Tương Quỳ nói: “Đại trưởng lão, không có gì, ta đi trước.” Sau khi nói xong, lần nữa trừng Lữ Thiếu Khanh một cái, rồi biến mất khỏi đó. Thua một tên tiểu tử lông mũi còn chưa sạch trong lĩnh vực mình am hiểu nhất, hắn không còn mặt mũi nào ở lại đây. Phải về nhà khóc một trận cho hả dạ mới được.
Tương Quỳ không nói gì, với kết quả như vậy, hắn đã sớm đoán trước được. Trước đó, khi ra tay với Lữ Thiếu Khanh, hắn đã biết rõ Lữ Thiếu Khanh tuyệt không phải hạng người lương thiện, không dễ trêu chọc.
“Tốt,” Lữ Thiếu Khanh lại khôi phục vẻ kiêu ngạo, ngang ngược càn rỡ, đối với mọi người nói: “Còn có người muốn tới sao?”
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh đặt trên người Cung Thọ, đám đông cũng đều hướng về Cung Thọ.
Cung Thọ trong lòng giận không thôi. Nhưng nhìn vẻ bình tĩnh của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hắn lại không khỏi nảy sinh vài phần may mắn. May mắn Cảnh Ngộ Đạo đứng dậy, thay hắn ra mặt, nếu không, người mất mặt có lẽ đã là hắn. Đơn thuần so lực lượng, hắn còn không bằng Cảnh Ngộ Đạo. May mắn, may mắn.
Nhớ tới đồ đệ, Cung Thọ trong lòng càng thêm khó chịu: “Ánh mắt của mình thế mà còn không bằng đồ đệ mình sao?”
Đám đông cũng dồn ánh mắt về phía hắn. Tâm tư Cung Thọ nhanh chóng xoay chuyển, bất chợt từ âm u chuyển sang trong sáng, bật cười nói: “Mộc công tử quả nhiên là anh hùng thiếu niên, Đại trưởng lão mắt sáng như đuốc, nhìn người chuẩn xác, thật khiến người ta bội phục.”
“Ta tin tưởng nhãn quang của Đại trưởng lão, việc này, Đại trưởng lão nói sao thì làm vậy đi.”
Thái độ Cung Thọ chuyển biến, đám đông không lấy làm lạ. Dù sao Cảnh Ngộ Đạo thua, Cung Thọ lẽ nào lại ra sân nữa sao? Hắn cũng không phải Đại trưởng lão, nếu không đánh lại được thì càng mất mặt hơn.
Bất quá, tất cả mọi người vẫn cảm thấy không cam lòng. Cứ thế này sao? Ngay cả Nhị trưởng lão cũng cúi đầu. Ba kẻ ngoại lai thật sự muốn tiến vào Huyền Thổ thế giới rồi sao?
Đám đông vây xem trong lòng vô cùng phức tạp, bao gồm cả Lận Vũ. Lận Vũ vốn tưởng Lữ Thiếu Khanh đến đây sẽ không có cách nào tiến vào Huyền Thổ thế giới, nào ngờ mọi việc lại đơn giản như vậy.
Lữ Thiếu Khanh trong lòng càng thêm đắc ý: “Mấy tên này nhìn cũng tạm được.”
Hắn nhìn về phía Đại trưởng lão: “Gia gia, thế nào?”
Một tiếng “gia gia”, lại khiến tà hỏa trong lòng Tương Quỳ bùng lên. Cái tên tiểu tử hỗn đản này, thật sự là hỗn đản. Có chỗ tốt thì gọi gia gia, không có chỗ tốt thì là lão đầu. Đáng ghét, không thể để ngươi sung sướng như vậy.
Tương Quỳ khẽ gật đầu: “Có thể tiến vào Huyền Thổ thế giới, nhưng có một tiền đề.”
“Tiền đề gì?” Lữ Thiếu Khanh sắc mặt biến hóa, khó chịu nói: “Uy, đừng có nuốt lời nhé.”
Thấy chưa, sắc mặt lập tức đã thay đổi.
Tương Quỳ càng quyết tâm chọc tức Lữ Thiếu Khanh thêm một phen: “Nếu như ngươi tự tìm được lối vào, ngươi có thể đi vào.”
“Ta đi, lão đầu, ông đang chơi xấu đấy!”
Một câu “lão đầu” khiến đám đông sững sờ. Lão đầu? Lại dám kêu vị trưởng lão đức cao vọng trọng là lão đầu?
Đám người đầu tiên là ngây người, rồi sau đó giận tím mặt.
“Hỗn đản tiểu tử, ngươi có ý tứ gì?”
“Ngươi là đang tìm cái chết sao?”
“Đáng ghét! Ngươi dám đối Đại trưởng lão bất kính?”
“Kẻ ngoại lai vô lễ, đáng chết!”
“Ngươi còn dám nói có lễ phép? Cái này gọi là có lễ phép sao?”
Đám người nhao nhao nổi giận, hận không thể cùng nhau ra tay đánh chết Lữ Thiếu Khanh. Đại trưởng lão trong Thí Thần tổ chức có địa vị vô cùng tôn sùng, ai cũng tôn kính Đại trưởng lão, không ai dám đối Đại trưởng lão bất kính. Một cái kẻ ngoại lai cũng dám phách lối như thế, thật sự là quá đáng ghét.
“Làm sao?” Lữ Thiếu Khanh mặt không đổi sắc, nhìn đám đông phẫn nộ xung quanh, vẫn như cũ phách lối nói: “Không phải à? Lão già này còn không để ý, các ngươi gấp cái gì?”
“Kiểu của các ngươi, sẽ khiến lão già này có vẻ rất hẹp hòi. Bình tĩnh lại không được sao? Ta có gọi các ngươi đâu.”
Ta đi!
“Đánh chết hắn đi, Đại trưởng lão…”