» Chương 1005: Tìm không thấy liền muốn đi cầu ta

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Dận Khuyết trăm phần không tình nguyện, trăm phần không muốn Chu Quang Viễn đi theo. Tên gia hỏa đáng ghét này, tới làm gì? Muốn tranh giành nữ thần của ta sao?

Hắn nhìn hằm hằm Chu Quang Viễn: “Ngươi tên phản đồ này, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn dò la tin tức từ Đại tiểu thư để tiết lộ cho ba tên ngoại lai kia?” Nói xong, hắn lại tăng thêm ngữ khí, gọi thêm một tiếng: “Phản đồ!”

“Lý nãi nãi, ngươi mới là phản đồ!” Chu Quang Viễn nộ trừng Dận Khuyết: “Ta mới là người hỏi ngươi muốn làm gì! Hành sự bất lực, làm mất mặt Đại trưởng lão, ngươi còn dám đi gặp Đại trưởng lão?”

Dận Khuyết càng nổi giận hơn: “Hỗn đản! Ta đã nói trăm lần rồi, việc ta đi gây phiền phức cho tên gia hỏa kia không hề có bất kỳ quan hệ gì với Đại trưởng lão!”

Chu Quang Viễn bắt chước Lữ Thiếu Khanh mà gật đầu: “Hiểu rõ, hiểu rõ.”

Ta đi! Thật đúng là có mùi của tên gia hỏa kia.

Dận Khuyết muốn giết người, phẫn nộ thực sự: “Đáng ghét! Chu Quang Viễn, ngươi muốn đánh nhau sao? Đừng tưởng rằng ngươi là Nguyên Anh trung kỳ mà có thể làm càn!”

Chu Quang Viễn cười ha ha: “Không sai, ít nhất, ta có lòng tin đánh thắng ngươi.”

“Được rồi,” Tương Ti Tiên mở miệng, “Nếu các ngươi muốn tỷ thí, cứ việc ra tay đi, ta đi trước.”

Lúc này, tâm tư của Tương Ti Tiên đều đặt vào gia gia mình, nàng vẫn luôn lo lắng cho ông, chuyện của người khác nàng không thèm bận tâm.

Nói xong, Tương Ti Tiên trực tiếp bay về phía vị trí của Tương Quỳ.

Tả Điệp cười ha ha, lườm bọn họ một cái: “Cứ tiếp tục đi. Nhàm chán!”

Chu Quang Viễn và Dận Khuyết liếc nhau rồi bắt đầu trầm mặc, cả hai đều vội vàng đuổi theo. Thế nhưng trên đường đi, ánh mắt của hai người thỉnh thoảng lại lướt qua nhau, hận không thể dùng ánh mắt nuốt chửng đối phương.

Nhóm bốn người Tương Ti Tiên rất nhanh đã tới chỗ Tương Quỳ.

“A?”

Khi Tương Quỳ và Chu Quang Viễn tới nơi đây, họ phát hiện căn nhà của Đại trưởng lão đã thay đổi vị trí. Hơn nữa, nó nằm ở vị trí lưng chừng núi, phía sau còn có một khu rừng sâu rậm rạp xanh tươi. Hiện tại, vị trí căn nhà đã thay đổi, từ lưng chừng núi chuyển ra phía trước, để lại một khoảng đất trống lớn phía sau.

Hơn nữa, căn nhà cũng mới được dựng, bọn họ thậm chí còn ngửi thấy mùi gỗ tươi mới tỏa ra trong không khí.

Hai người không khỏi liếc nhìn nhau, cũng nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Bọn họ không phải chưa từng đến đây, sao Đại trưởng lão lại đổi vị trí nhà chứ? Chẳng lẽ phong thủy không tốt sao?

Dận Khuyết thấp giọng hỏi Tả Điệp một câu: “Tiểu Điệp muội muội, căn nhà thế nào rồi?”

Trên mặt Tả Điệp lộ ra vẻ mặt quái dị, sau đó nói: “Ngươi không muốn chết thì đừng hỏi.” Chuyện ngày đó, ngay cả sư phụ Lận Vũ nàng cũng không dám nói.

Dận Khuyết và Chu Quang Viễn càng thêm tò mò. Đại trưởng lão đây là thế nào? Đến cả “ổ” cũng dời vị trí.

Tương Ti Tiên sau khi tới đây, liền gọi lớn ngoài cửa: “Gia gia!”

Cửa nhà gỗ mở ra, Tương Quỳ bước ra.

“Gặp qua Đại trưởng lão!” Ba người Tả Điệp vội vàng hành lễ.

Tương Quỳ gật đầu, nhìn Tương Ti Tiên trước mặt, lộ ra nụ cười: “Nha đầu này, có chuyện gì không?”

Vẻ mặt Tương Ti Tiên biến đổi, có chút oán trách, cũng có chút lo lắng, ngữ khí còn có mấy phần hờn dỗi: “Gia gia, người lại muốn làm cái gì? Vẫn là muốn nhằm vào Mộc công tử sao?”

Nghĩ đến bộ dạng Lữ Thiếu Khanh tức hổn hển, giận đến giậm chân, nụ cười trên mặt Tương Quỳ càng tươi hơn. “Hừ, phải cho tên hỗn đản tiểu tử kia thấy chút ‘màu sắc’ mới được, thật đúng là tưởng ta cái Đại trưởng lão này dễ khi dễ sao?”

Có cơ hội, đương nhiên phải trả thù lại. “Hắn sẽ không thật sự cho rằng thuyết phục được các trưởng lão khác là có thể thuận lợi tiến vào Huyền Thổ thế giới chứ? Ta nhưng không hề nói qua những lời này. Tất cả đều là chính hắn tự cho là mà thôi.”

Sự trọng yếu của Huyền Thổ thế giới, trẻ con ba tuổi trong Thí Thần tổ chức cũng biết rõ. Thân là Đại trưởng lão đương nhiên sẽ không dễ dàng để cho người ta tiến vào. Dù cho quẻ tượng biểu thị Lữ Thiếu Khanh sẽ tiến vào Huyền Thổ thế giới. Lại thêm Lữ Thiếu Khanh đã khiến hắn, vị Đại trưởng lão này, bị uất ức vô cùng. Có cơ hội, không gây chút khó khăn cho hắn thì có xứng đáng với thân phận của mình sao?

Đại trưởng lão càng nói càng vui vẻ, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ và hiền lành, mày râu tóc bạc phơ sáng bừng, tựa như trẻ ra mười mấy tuổi vậy. Vị quả tâm đắc ấy quả thật có thể khiến người ta trẻ lại.

Nhìn Tương Quỳ, ý thức Tương Ti Tiên dường như chợt hoảng hốt. Tựa hồ gia gia trước mắt không phải là Đại trưởng lão vạn người kính ngưỡng trong Thí Thần tổ chức, mà là một đứa bé cứng đầu, nhất quyết phải đối đầu đến cùng với một người.

Tương Ti Tiên trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: “Gia gia, người không sợ Mộc công tử thật sự tìm được lối vào sao? Chính người cũng nói, Mộc công tử cùng ba người bọn họ rất đặc biệt.”

Tương Ti Tiên không biết rõ Lữ Thiếu Khanh bọn họ rốt cuộc có gì đặc biệt. Nhưng có một số phương diện nàng lại có ấn tượng sâu sắc, ít nhất, Tương Quỳ vị Đại trưởng lão này cũng không chiếm được chút lợi lộc gì từ Lữ Thiếu Khanh, điểm này cũng rất đặc biệt.

Về vấn đề này, Dận Khuyết mở miệng. Hắn cười ha ha một tiếng nói: “Đại tiểu thư, điểm này ngươi không cần lo lắng đâu. Lối vào Huyền Thổ thế giới chỉ có mấy người rải rác như Đại trưởng lão biết rõ, mà bọn họ sẽ không nói cho tên gia hỏa kia. Cho nên, dù tên gia hỏa kia tìm đến thiên hoang địa lão cũng không tìm thấy lối vào. Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của Đại trưởng lão.”

Nịnh hót!

Chu Quang Viễn mặc dù khó chịu với Dận Khuyết, nhưng hắn cũng không thể không đồng ý lời này của Dận Khuyết. Hắn cũng nói: “Không có Đại trưởng lão gật đầu, Mộc huynh cả một đời cũng không tìm thấy. Đại trưởng lão là không muốn để cho kẻ ngoại lai tiến vào Huyền Thổ thế giới, cho nên mới làm như vậy sao?”

Lời này mang theo ý thăm dò. Hắn đi theo là muốn tìm hiểu chút tin tức, dùng tin tức ấy lấy lòng Tiêu Y.

Đại trưởng lão là ai? Làm sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Chu Quang Viễn? Tâm tư nhỏ bé của Chu Quang Viễn hắn liếc mắt một cái đã thấy rõ. Hắn mỉm cười: “Hắn có thể đi vào hay không, chỉ có thể dựa vào chính hắn. Ta cho phép hắn tìm kiếm lối vào đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Đương nhiên, nếu tìm không thấy, hắn đi cầu ta, đến lúc đó rồi nói sau.”

Tương Ti Tiên trong lòng phiền muộn, câu cuối cùng nàng nghe hiểu rõ. Vẫn là đang đấu. Tương Quỳ muốn dùng điều này để Lữ Thiếu Khanh phải cầu xin hắn, kiếm lại thể diện đã mất. Cảm giác mệt mỏi lần nữa dâng lên. Vốn tưởng rằng đã kết thúc, không ngờ còn có.

Tương Ti Tiên buồn bực lần nữa nói: “Gia gia, người không sợ hắn tìm thấy sao? Các người từ nhỏ đã sinh hoạt ở đây, các người có tìm được không?”

Tương Quỳ tràn đầy tự tin, chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt tràn ngập nụ cười, lần nữa nhìn về phương xa: “Ha ha, đến lúc đó cũng không biết tên tiểu tử kia còn có thể giống trước đó như thế, bình tĩnh đứng bên cạnh ta. . .”

“A?” Bỗng nhiên, sắc mặt Tương Quỳ thay đổi.

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3180: Lớn như vậy một con rồng, ngươi ăn hết?

Chương 3179: Một ngụm thôn phệ

Chương 3178: Sợ điểm, ta không chê cười ngươi