» Chương 1102: Ngươi ăn tiệc đứng?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Trước vụ nổ kinh khủng đến mức đó, Tương Quỳ tự nhận mình không thể ngăn cản nổi, dù trong tay hắn có Thất phẩm pháp khí cũng vậy. Tế Thần có mạnh đến mấy cũng chỉ là Hóa Thần cảnh giới, bị một vụ nổ như vậy đánh trúng, hẳn là xương cốt cũng chẳng còn gì.

Nghĩ tới đây, Tương Quỳ nhẹ nhàng thở ra. Hắn cảm giác bầu trời dường như cũng trở nên sáng lên. Tảng đá lớn đè nặng trên đầu hắn giờ đã rơi xuống, mọi thứ trong thế giới này dường như đều trở nên tươi đẹp.

Nhưng khi Tương Quỳ vừa dứt lời, hắn lại nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Lòng hắn giật thót một cái. Không thể nào, Tế Thần vẫn chưa chết sao?

“Các ngươi…”

Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn: “Ngươi cảm thấy?”

Kế Ngôn trầm giọng, toàn thân tràn ngập chiến ý: “Cảm thấy.”

Hai người tu luyện Kinh Thần Quyết nên cảm giác vô cùng nhạy bén. Cả hai đều có thể cảm nhận được nguy hiểm ẩn hiện từ nơi xa, giống như một dã thú mai phục sâu trong rừng, có thể vồ ra bất cứ lúc nào.

“Vậy nên, vẫn là chạy đi thôi.” Lữ Thiếu Khanh vội vàng triệu hoán phi thuyền ra: “Lên thuyền, lên thuyền…”

“Tế Thần vẫn chưa chết ư?” Tương Quỳ kinh ngạc, không thể tin được: “Nó còn có thể sống sót sao?”

Tương Quỳ lộ vẻ khó tin trên mặt. Tế Thần dù thế nào đi nữa cũng chỉ là Hóa Thần cảnh giới. Cho dù là quái vật, nhưng chung quy cũng chỉ là quái vật mà thôi, đâu phải loại tồn tại bất tử bất diệt kia. Vụ nổ khủng khiếp đến mức đó, có thể giữ lại được một mảnh thân thể cũng đã tính là Tế Thần thực lực hơn người rồi.

Làm sao có thể còn chưa chết đâu?

Ta sát!

Lữ Thiếu Khanh cũng lộ vẻ khó tin, giống hệt Tương Quỳ. Sau khi đánh giá Tương Quỳ một lượt, hắn hỏi Kế Ngôn: “Vừa rồi hai người các ngươi đã gặp chuyện gì vậy?”

Kế Ngôn lắc đầu: “Không có.”

“Không có?” Giọng Lữ Thiếu Khanh cao vút mấy phần: “Làm sao có thể không có? Lão nhân này bây giờ nhìn xem có còn nửa điểm dáng vẻ Đại trưởng lão nữa không? Nơi nào còn có nửa điểm dáng vẻ mà một Hóa Thần kỳ nên có? Hắn bị đoạt xá rồi phải không? Nhất định là bị đoạt xá, bằng không sẽ không nói ra những lời ngu xuẩn như vậy.”

Sau đó hắn lộ ra vẻ mặt bi thương, kêu rên hai tiếng: “Gia gia, người chết thật thê thảm! Tiền bạc của người ta sẽ giúp người bảo quản thật tốt, kế thừa di chí của người.”

“Hỗn đản, ngươi nói cái gì?”

Tương Quỳ cắn răng, quả nhiên là giáo dục của đại lão có vấn đề. Cái tên tiểu tử hỗn đản này thật sự là thiếu lễ phép.

Lữ Thiếu Khanh ha ha cười lạnh hỏi lại: “Ngây thơ cho rằng Tế Thần cứ thế mà biến mất, cái ý nghĩ ngu xuẩn như vậy, ngay cả sư muội ta cũng sẽ không có, ngươi lại có được. Ngươi dám nói ngươi là cao thủ Hóa Thần kỳ? Ngươi dám nói ngươi là Đại trưởng lão có mấy chục vạn, trên trăm vạn tiểu đệ?”

Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh vừa khởi động phi thuyền không bao lâu, một màn sương đen dữ dội cuồn cuộn phía trước bọn hắn, giống như xuất hiện từ hư không. Trong nháy mắt, trời đất lập tức bị khói đen che phủ. Một đạo thần niệm từ trong hắc vụ truyền ra:

“Đáng chết nhân loại, đê tiện nhân loại! Ta muốn giết ngươi, ta muốn trấn áp ngươi vạn vạn năm, ta muốn để ngươi muốn sống không được muốn chết không xong…”

Thần niệm của Tế Thần tràn đầy oán hận vô tận, hận ý ngập trời, khiến thiên địa vì đó mà biến sắc.

Tương Quỳ ngây dại. Cái này còn không nổ chết Tế Thần sao? Lòng hắn lại một lần nữa bị đả kích nặng nề. Thật buồn cười khi trước đó còn tưởng rằng mình có thể ngăn cản được Tế Thần, bảo vệ được tổ chức của mình. Bây giờ hắn mới rõ sự chênh lệch giữa hắn và Tế Thần lớn đến mức nào. Tương Quỳ tự nhận mình tuyệt đối không có khả năng sống sót dưới loại vụ nổ đó, uy lực nổ tung kia còn lớn hơn cả uy lực của một vị Hóa Thần tự bạo.

Lữ Thiếu Khanh phát giác sắc mặt Tương Quỳ không ổn, nhịn không được kinh ngạc hỏi: “Lão đầu, ngươi đã làm gì Tế Thần vậy? Đối với ngươi oán khí lại lớn đến thế?”

Tương Quỳ vừa nghe thấy Lữ Thiếu Khanh nói, trong lòng liền tức khí, trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Lời này của Tế Thần nói với ai, chính ngươi không rõ sao?”

Lữ Thiếu Khanh chăm chú gật đầu: “Nói với ngươi chứ gì, khẳng định là ngươi đã làm gì đó.”

“Sẽ không phải,” Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, “ngươi đối Tế Thần tiệc đứng đi? Không nên a, ngươi thân phận gì, địa vị gì? Muốn cô nàng nào tùy tiện một câu là được rồi, ăn thức ăn nhanh cũng tốt mà, tiệc đứng thì không có ý nghĩa. Hơn nữa còn là đối với Tế Thần, cái đam mê này của ngươi, ốc nhật…”

“Cái gì là tiệc đứng?” Tương Quỳ không hiểu, Lữ Thiếu Khanh làm một động tác.

Tương Quỳ lập tức sát tâm nổi lên, tay cầm đồng tiền giơ cao lên. Đại lão, ta tới giúp ngươi thanh lý môn hộ được không?

“Thôi, đừng làm rộn nữa,” Lữ Thiếu Khanh tuyệt không sợ, ngược lại ra vẻ ông cụ non: “Bây giờ mọi người hẳn là phải nghĩ biện pháp giết chết Tế Thần đi.”

“Ta trước giết chết ngươi!” Tương Quỳ cắn răng, phẫn hận không thôi. Chẳng trách gần đây hắn thấy răng đau, nguyên lai đều là bởi vì bị cái tên tiểu hỗn đản ngươi tức giận đến cắn răng.

“Đem khí thế ngươi muốn đánh chết ta đi đánh Tế Thần đi.” Lữ Thiếu Khanh yếu ớt nói một câu.

Tương Quỳ ngạc nhiên, lập tức kịp phản ứng. Cái tên tiểu hỗn đản này là cố ý sao? Cố ý pha trò, để mình đấu chí lần nữa khôi phục? Tương Quỳ ánh mắt phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh một chút, trong lòng càng thêm hổ thẹn. Chính mình sống lâu như vậy, thế mà còn không bằng một thằng nhóc con.

“Ngươi đừng nhìn ta như vậy a, ta sợ hãi.” Lữ Thiếu Khanh cảnh giác lùi lại một bước: “Về sau ngươi tiệc đứng đừng nghĩ đến ta là được rồi.”

Không được, nhịn không được! Đồng tiền của Tương Quỳ lần nữa khởi xướng ánh sáng.

Mà đúng lúc này, nơi xa Tế Thần cũng từ hắc vụ bên trong xuất hiện, một cỗ khí tức hung hãn như gió lốc quét sạch toàn bộ thiên địa. Tế Thần đã lộ ra bản thể nàng, một con nhện khổng lồ. Phần bụng béo tròn, thân thể cao lớn, gần như che kín cả bầu trời. Trong đôi mắt tròn xoe tỏa ra ánh mắt khiến người ta sợ hãi, cặp càng sắc bén lộ rõ phong mang. Miệng nó vừa há xuống, một ngọn núi lớn cũng có thể bị kẹp nát. Tám cái chân dài uốn lượn, mỗi cây đều cao vút vươn về phía trước, như những trụ chống trời.

Con nhện khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, lộ ra uy phong lẫm liệt, khiến người ta kinh hãi. Bề mặt nó là một lớp khôi giáp màu đen, tỏa ra hàn quang yếu ớt, lộ vẻ không thể phá vỡ. Bất quá ba người Lữ Thiếu Khanh đều có thể nhìn thấy những vết thương trên thân nhện, chi chít, lớn nhỏ không đều, dài ngắn khác nhau, như vết rạn nứt phủ đầy khắp thân nó. Xem ra Ngũ Sắc Tốn Ma Thạch của Lữ Thiếu Khanh vẫn gây tổn thương rất lớn cho Tế Thần.

Ngay khi con nhện vừa xuất hiện, Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: “Ra tay!”

Hắn đối với nhện một kiếm chém ra…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1594: Phải gọi tê dại chim khách

Chương 1593: Mọi người người một nhà

Chương 1592: Chỉ là cấp năm trận pháp