» Chương 1101: Ngươi sẽ không phải đem ta đồng tiền dùng a

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Nơi xa bỗng nhiên phát ra hào quang chói sáng, phảng phất mặt trời nổ tung, quang mang chiếm cứ toàn bộ thế giới. Mắt Tương Quỳ biến thành một mảnh trắng xóa, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.

Sau một khắc, tiếng nổ lớn khủng khiếp truyền tới, đinh tai nhức óc.

“Ầm ầm!”

Tiếng vang to lớn kém chút làm tai Tương Quỳ điếc đặc, trong tai ông ông không ngớt.

“Chạy a!”

Thanh âm Lữ Thiếu Khanh vang lên, kéo linh hồn Tương Quỳ trở về thực tại.

Xoay người chạy, mà khi quang mang tan đi, Tương Quỳ phát hiện Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã chạy xa đến mức chỉ còn lại một chấm sáng nhỏ.

Thật sự là ghê tởm gia hỏa.

Tương Quỳ thầm mắng một câu trong lòng, thân ảnh liên tục lấp lóe, thuấn di ngàn dặm, chạy nhanh nhất có thể. Ba động phía sau lưng khiến da đầu hắn tê dại. Nếu còn dám nán lại, hắn cảm thấy chắc chắn sẽ chịu thiệt lớn.

Tương Quỳ vừa chạy vừa quay đầu, nhìn thấy nơi xa một đám mây hình nấm khổng lồ đang dâng lên không trung, tựa như một con Ác Long dữ tợn gầm thét, phóng lên tận trời, phô bày uy lực khủng bố của nó trước thế nhân.

Phạm vi ngàn dặm, thậm chí vạn dặm đều bị vụ nổ bao phủ. Uy lực cường đại xé rách không gian tĩnh lặng, lộ ra vô tận hư không. Bên trong hư không tựa hồ nổi lên tiếng gió rít “hô hô”, loạn lưu không gian tung hoành, xé nát mọi thứ gặp phải, lan tỏa uy lực kinh hoàng của vụ nổ.

Sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường từ đằng xa không ngừng lan rộng ra xung quanh. Vụ nổ không ngừng mở rộng, không ngừng nuốt chửng tất cả trong thiên địa. Cho dù cách rất xa, Tương Quỳ vẫn có thể cảm nhận được uy lực của nó.

Dưới tác động của sóng xung kích, không gian xung quanh như bị một đôi bàn tay khổng lồ dùng sức đè ép, vỡ vụn, gợn sóng chập trùng, không ngừng cuộn trào, liên miên bất tận. Trên đại địa, mặt đất không ngừng sụp đổ, biến mất.

Tương Quỳ tê cả da đầu, lại một lần nữa gia tốc. Hắn hận không thể mọc thêm hai cánh, càng nhanh rời khỏi nơi này. Thế nhưng, tốc độ của Tương Quỳ rất nhanh, song sóng xung kích của vụ nổ còn nhanh hơn.

Rất nhanh, chỉ sau vài hơi thở, Tương Quỳ đã bị đuổi kịp.

“Phốc!”

Sóng xung kích cường đại cùng uy lực khủng bố đột ngột ập tới. Tương Quỳ vốn đã có thương tích, dưới sự ra sức ngăn cản vẫn thổ huyết, lại một lần nữa bị thương.

Tương Quỳ kích hoạt linh khí hộ thuẫn, che chắn toàn thân mình.

“Phanh, phanh. . .”

Sóng xung kích không ngừng va đập, linh khí hộ thuẫn của Tương Quỳ sáng tối bất định, không ngừng phát ra tiếng vang, phảng phất có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Tương Quỳ âm thầm kêu khổ. Linh lực trong cơ thể hắn không ngừng biến mất, cường độ xung kích quá lớn khiến huyết khí trong người hắn như nước sôi sục, khó chịu đến muốn chết.

Tương Quỳ lúc này mới minh bạch vì sao Lữ Thiếu Khanh muốn hắn rời đi trước. Giờ đây, cách xa gần vạn dặm, uy lực của vụ nổ truyền đến đây vẫn còn lớn đến thế. Nếu hắn còn ở gần đó, chắc chắn sẽ bốc hơi trong nháy mắt. Mà hiện tại, hắn cũng không chịu nổi nữa. Hắn đã bị thương, việc ngăn cản càng thêm vất vả.

Bất quá, sóng xung kích của vụ nổ tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Không đến mười hơi thở, Tương Quỳ cảm giác uy lực bắt đầu yếu dần, áp lực của hắn giảm bớt, nhịn không được nhẹ nhõm thở ra. Lại qua một lát, vụ nổ cuối cùng cũng dừng lại, hắn mới ngừng vận chuyển linh lực, triệt hồi hộ thuẫn.

Lúc này, linh lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao đến bảy tám phần. May mắn thay, hắn là một Hóa Thần, nếu là Nguyên Anh ở vị trí của hắn, cũng sẽ lành ít dữ nhiều.

Tương Quỳ nhìn về phía phương hướng vụ nổ.

Nơi xa, trong làn khói bốc lên ngút trời, trộn lẫn sương mù đen kịt, nhìn như ngưng kết lại nhưng vẫn tản mát ra khí tức quỷ dị. Vị trí của Tế Thần đã trở thành một vùng đen kịt, đó chính là hư không. Cuộc bạo tạc mãnh liệt đã khiến cả vùng không gian ấy sụp đổ. Nhìn từ xa, nó tựa như một bộ quần áo lành lặn bị người ta bạo lực xé toạc một lỗ hổng lớn.

Phạm vi sụp đổ rất lớn, xung quanh vết nứt quấn quanh những tia chớp đen, tựa như rắn độc cuộn mình ở biên giới. Tiếp tục ra phía ngoài, mặt đất không biết đã bị đào sâu bao nhiêu tầng, có nơi lộ ra dung nham, cũng có nơi nước ngầm cuồn cuộn chảy xiết.

Đây là một hố sâu khổng lồ. Hố sâu lớn đến mức, ngay cả Tương Quỳ cũng không thể nhìn thấy hết phạm vi của nó.

Tất cả những điều này đều cho thấy vụ nổ vừa rồi khủng bố đến mức nào.

“Một vụ nổ khủng bố đến thế, cái tên hỗn đản tiểu tử kia làm cách nào mà làm được?”

Sau sự rung động, Tương Quỳ nhịn không được thấp giọng tự nói. Vừa dứt lời, Tương Quỳ lập tức cảm thấy đau đớn và mỏi mệt truyền đến từ bên trong cơ thể.

“Hô hô. . . . .”

Sắc mặt Tương Quỳ tái nhợt. Tiếng thở dốc của chính mình khiến hắn âm thầm tức giận trong lòng, cực kỳ bất mãn với bản thân. Kể từ khi theo hắn đi ra, một Hóa Thần cao thủ như hắn đến giờ vẫn chưa phát huy được nửa điểm tác dụng, giống như một kẻ vướng víu.

Thân là tồn tại ở cảnh giới Hóa Thần, được vinh dự là cao thủ gần với Tế Thần, Tương Quỳ có lòng tự ái và kiêu ngạo của riêng mình. Thế nhưng, sau khi đi theo Lữ Thiếu Khanh, hắn đã bị đả kích lớn. Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn biểu hiện tốt hơn hắn rất nhiều, hắn một chút việc cũng không giúp được.

Cái gì mà lấy mạng ra đánh cược, lấy mạng để yểm hộ Lữ Thiếu Khanh, nói ra tựa như một chuyện tiếu lâm. Lữ Thiếu Khanh căn bản không cần hắn làm như vậy.

Cái tên tiểu hỗn đản!

Nghĩ đến Lữ Thiếu Khanh, Tương Quỳ trong lòng lại nhịn không được mắng thầm một câu. Nghĩ đến hắn, trong lòng Tương Quỳ liền nổi giận, tức giận đến nghiến răng. Quá giảo hoạt, quá hèn hạ! Có thủ đoạn lợi hại như thế, sao lại không thành thật nói ra, khiến ta cứ lo lắng mãi? Có lời gì thì không thể nói chuyện tử tế sao?

Đại lão đối với tên đồ đệ này dạy bảo vẫn còn chút thiếu sót. Nào giống tôn nữ của ta, có lời gì đều là nói với ta, chưa từng giấu diếm. Ngô, lần sau gặp được đại lão, ta sẽ nhỏ nhẹ đề nghị hắn một chút. Hi vọng đại lão có thể dạy dỗ tử tế một trận tên hỗn đản tiểu tử kia.

“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?” Nhưng vào lúc này, thanh âm Lữ Thiếu Khanh vang lên sau lưng Tương Quỳ, “Còn không chạy?”

Tương Quỳ kịp phản ứng, lại quay đầu nhìn thoáng qua vị trí của Tế Thần, rồi vội vàng rời đi.

Sau khi hội hợp với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh hết sức kinh ngạc, “Ngươi còn chưa chết sao? Không ngờ nha, ngươi xem ngươi có vẻ không sao cả? Ngươi làm cách nào mà làm được? Ngươi sẽ không phải đã dùng đồng tiền của ta đấy chứ?”

“Ngươi đồng tiền?” Tương Quỳ giận điên người. “Đây là bản mệnh pháp khí của ta!”

“Hỗn đản tiểu tử, ngươi không thể thành thật nói cho ta biết ngươi muốn làm gì sao?” Tương Quỳ giơ đồng tiền của mình lên, hận không thể đập vào mặt Lữ Thiếu Khanh, khiến cái khuôn mặt đáng ghét kia sợ đến nhão nhoẹt.

Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm nơi xa, “Nói cho ngươi, ngươi sẽ tin sao?”

Tương Quỳ nghẹn lời. Đúng là thế, nếu nói cho hắn biết, hắn sẽ không tin, ngược lại còn cho rằng Lữ Thiếu Khanh đầu óc có vấn đề. Thế mà bản thân ta còn không nghĩ chu đáo bằng hắn.

Tương Quỳ lúng túng đành phải nói sang chuyện khác: “Dưới một vụ nổ như thế này, Tế Thần hẳn là không còn sống…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1624: Một đám sợ chó

Chương 1623: Hắn làm việc, vẫn là rất đáng tin cậy

Chương 1622: Chen vào nói rất không có lễ phép