» Chương 1142: Ngươi muốn làm ta muội phu, kém xa

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025

Giản Bắc kinh ngạc nhìn muội muội mình.
Trong lòng Giản Bắc, Giản Nam thường ngày vẫn luôn bình tĩnh, lí trí, đối đãi người ngoài luôn mang vẻ mặt lạnh như băng, ngữ khí thanh lãnh, hệt như một vị tiên nữ cao cao tại thượng.
Hôm nay nàng lại đột nhiên mở miệng với ngữ khí bực bội, để lộ chút thất thố.
Chẳng lẽ tiểu muội đã sớm coi Lữ Thiếu Khanh là đối thủ trong lòng, nên mới đối xử với hắn như vậy?
Giản Bắc thầm suy đoán trong lòng.
Còn Lữ Thiếu Khanh thì như có điều suy nghĩ, sau đó bỏ qua ánh mắt đầy áp lực của Giản Nam mà lần nữa dò xét nàng.
Ánh mắt không hề cố kỵ, đầy tính xâm lược, khiến Giản Nam lửa giận bốc thẳng lên trong lòng.
Khí tức trong thể nội nàng đã bắt đầu dần dần sôi trào, nàng đã có xúc động muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Ngay cả những Trư ca đệ tử kia cũng không dám trần trụi, không hề cố kỵ nhìn nàng như vậy.
Ngay lúc Giản Nam sắp bộc phát, Lữ Thiếu Khanh đột nhiên hỏi Giản Bắc: “Bắc huynh, đây là muội muội ngươi sao?”
Giản Bắc còn đang nghi hoặc, nghe vậy liền không chút nghĩ ngợi trả lời: “Đương nhiên rồi! Đây là muội muội của một thiên tài như ta, cùng cha cùng mẹ sinh ra.”
“Thật ư?” Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên buông lời kinh người: “Xác định là huynh muội ruột không đó?”
“Ngươi nói cái gì?” Giản Nam không nhịn được, khí tức trong thể nội nàng trong nháy tức bộc phát, luồng khí tức cường đại phun trào, điên cuồng phá hủy mọi thứ xung quanh.
Âm thanh ầm ầm vang lên, khiến phòng xá, hòn non bộ, dòng suối giả xung quanh đều sụp đổ, một mảnh hỗn độn, như vừa trải qua địa chấn.
Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh dường như đã biết trước, ngay lúc Giản Nam bộc phát, hắn đã một bước tiến đến bên cạnh Giản Bắc, đưa tay ôm lấy vai Giản Bắc.
Người ngoài nhìn vào cứ ngỡ là hắn tiến tới muốn nói thì thầm với Giản Bắc.
Giản Nam đột nhiên bộc phát, khiến Lữ Thiếu Khanh giật nảy mình: “Ngọa tào, ngươi làm gì đó?”
Giản Bắc cũng vậy, vội vàng ngăn cản sóng xung kích, đồng thời hỏi: “Tiểu muội, muội làm sao vậy?”
Lữ Thiếu Khanh thừa cơ nói: “Cho nên ta mới muốn hỏi, các ngươi xác định là huynh muội ruột không đó?”
“Ngươi thì ôn tồn, nho nhã lễ độ, là khiêm khiêm công tử, còn muội muội ngươi đây, giờ nhìn cứ như một con hổ cái già, tính tình quá tệ.”
“Không giống đệ tử được đại gia tộc giáo dục ra chút nào, không bằng ngươi về hỏi cha mẹ ngươi xem, có phải hồi bé ôm nhầm rồi không?”
Nói xong, ánh mắt hắn tiếp tục rơi trên người Giản Nam, vẻ mặt chắc chắn, dường như đang nói hắn không hề nhìn nhầm.
Tức đến mức Giản Nam muốn xông lên đập nát khuôn mặt Lữ Thiếu Khanh.
Bất quá, nghĩ đến những lời Lữ Thiếu Khanh vừa nói, nàng không thể không cưỡng chế lửa giận trong lòng.
Nàng hít sâu một hơi. Đệ tử thế gia quan tâm nhất là mặt mũi.
Không thể vì mình mà làm gia tộc mất mặt.
Coi hắn như đã chết đi.
Giản Nam âm thầm nhắc nhở mình trong lòng, sau đó quay đi không muốn nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, liền nói với Giản Bắc: “Thế này còn tạm được, dù sao cũng là đệ tử dòng chính Giản gia, cũng không thể như con hổ cái già, không thì ngày sau ai muốn?”
Ta…
Giản Bắc nghe vậy, lửa giận trong lòng lại lần nữa bốc lên.
Bất quá nghĩ đến lời vừa nói, nàng âm thầm cắn răng, không ngừng tẩy não mình trong lòng.
Hắn là chết, hắn là chết, không nên chấp nhặt với người chết.
Giản Bắc bên này không phát giác được sự thay đổi nội tâm của muội muội, hắn vẫn cười ha ha đối với Giản Nam nói: “Tiểu muội, muội xem, hắn chính là đại ca Mộc Vĩnh mà ta đã nói đó.”
“Hắn làm người hài hước vui tính, ta và đại ca mới quen đã thân, nói chuyện rất hợp.”
“Mộc Vĩnh?” Giản Nam quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi tiếp cận huynh trưởng ta, đi vào Giản gia ta, có gì rắp tâm?”
Đối mặt ánh mắt của Giản Nam, Lữ Thiếu Khanh không tránh né cũng không sánh bằng, chỉ tủm tỉm nhìn nàng.
Hai người ánh mắt đối mặt, nhưng mà, Giản Nam rất nhanh liền bại trận.
Đối mặt ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sâu thẳm như vực sâu, áp lực như biển, Giản Nam cảm thấy mình chẳng những thân thể, ngay cả nội tâm cũng bị nhìn thấu nhất thanh nhị sở.
Loại áp lực này quá lớn, nàng khó có thể chịu đựng được.
Dời ánh mắt đi, trong nội tâm nàng thầm giật mình. Mình thế mà lại cảm nhận được áp lực lớn như vậy từ một gã trai trẻ tuổi hơn mình?
Đùa gì chứ?
Ngay lúc Giản Nam còn đang nghi ngờ trong lòng, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một thanh âm: “Hắc hắc, lại một cái!”
Giản Nam cũng chú ý tới Tiêu Y đang xích lại gần bên cạnh, trong lòng âm thầm kinh ngạc, nha đầu này nhìn rất đáng yêu.
Tiêu Y đội Tiểu Hắc trên đầu, ôm Đại Bạch đứng bên cạnh xem kịch, còn Tiểu Bạch thì, ừm, đang học tập.
Hắc, không có người nào có thể đối mặt Nhị sư huynh mà không rơi vào thế hạ phong.
Tỷ tỷ xinh đẹp này cũng không ngoại lệ.
Đồng thời Tiêu Y âm thầm suy đoán, hẳn là Nhị sư huynh nhắm vào vị tỷ tỷ xinh đẹp này tới phải không?
Xinh đẹp như vậy, đổi ta, ta cũng động lòng.
Nhưng mà, Đại sư huynh có đồng ý không nhỉ?
Khi Tiêu Y đang dần “đổi màu” trong đầu, Lữ Thiếu Khanh cũng mở miệng: “Bắc huynh có nói với ta, nói hắn có một muội muội quốc sắc thiên hương, dung mạo tuyệt thế vô song, bất quá hắn đối với muội muội hắn rất lo lắng.”
Giản Bắc vừa sợ: “Đại ca, ngươi sao lại biết được?”
Giản Nam trong lòng cũng nghi hoặc, khó chịu nói: “Đại ca ta quan tâm ta, liên quan gì đến ngươi?”
Chuyện của nàng người trong tộc đều biết rõ, người người đều vì nàng lo lắng.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Bắc huynh nói, ngươi lớn thế này rồi, tính tình lại không tốt, sợ ngươi không gả ra được.”
“Vừa vặn ta dáng dấp tuấn tú lịch sự, Bắc huynh liếc mắt liền thấy được ưu điểm của ta, nghĩ đến để ta làm muội phu hắn, không cần cả ngày đại ca đại ca mà hô hào như vậy.”
Ta sát!
Giản Bắc cũng mặt đen lại, có xúc động muốn đánh người: “Đại ca, ta cái gì cái gì thời điểm nói qua lời này?”
“Ngươi muốn làm muội phu ta, còn kém xa.”
Đùa gì chứ? Muội muội ta là ai? Ngươi cái tên gia hỏa này, xứng sao?
Giản Nam cũng muốn đánh người, nàng tin tưởng huynh trưởng mình tuyệt đối sẽ không nói lời như vậy.
Giản Bắc từng nói với nàng, ngay cả Mị Càn cũng không xứng với nàng, một tên gia hỏa không biết từ đâu chui ra, cũng dám nói muốn cưới mình?
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên nhìn Giản Bắc, lộ ra biểu cảm khó mà tin nổi, phảng phất như bị người trêu đùa: “Không phải chứ, Bắc huynh, ngươi chưa nói qua sao?”
“Chưa nói qua!” Sắc mặt Giản Bắc càng đen hơn: “Đại ca, cái vẻ mặt này của ngươi, ta rất muốn đánh ngươi.”
“Ta cái gì thời điểm nói qua những lời này rồi?”
Lữ Thiếu Khanh sờ lên đầu, cười ha ha một tiếng: “Ngươi không có nói qua, nhưng là ta cảm thấy ngươi chính là ý đó.”
Chú ý tới ánh mắt của muội muội, Giản Bắc có chút gấp: “Đại ca, lời này của ngươi không nói rõ ràng, ta hôm nay cùng ngươi không xong đâu.”
“Đến lúc đó muội muội ta đánh ngươi, ta cũng sẽ không giúp ngươi đâu…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2633 : Nói lời xin lỗi

Chương 2632: Đánh nhau đừng xé quần áo

Chương 2631: Giả tổn thương