» Chương 1144: Ngoại trừ hắn, những người khác làm không được
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
“Kế công tử, Giản gia tất có hậu báo!”
Giản Bắc không muốn từ bỏ. Muội muội buồn rầu, hắn thấy rõ, lòng như lửa đốt. Thật vất vả lắm mới gặp được một cao thủ trẻ tuổi. Trẻ tuổi như vậy đã là Hóa Thần, kinh nghiệm của hắn tất nhiên sẽ hiệu quả hơn so với những Hóa Thần lớn tuổi trong tộc.
Kế Ngôn không đồng ý, Giản Nam không hề tức giận, cũng không biểu lộ quá nhiều thất vọng. Dù sao không phải ai cũng sẵn lòng chia sẻ kinh nghiệm của mình, bị Kế Ngôn từ chối cũng là hợp tình hợp lý. Giản Nam không cưỡng cầu, nàng nói với Giản Bắc: “Đại ca, chúng ta đừng quấy rầy Kế công tử.”
“Ta tự mình có thể, ta sẽ không để phụ thân thất vọng.”
Lúc hai người họ sắp rời đi, Kế Ngôn bỗng nhiên mở miệng: “Chuyện này, sư đệ ta có thể làm.”
Giản Bắc cùng Giản Nam ngây ngẩn cả người. Cái tên kia thật sự làm được không? Nếu là người khác nói, bọn họ sẽ vẫn còn hoài nghi. Còn Kế Ngôn, trong lòng họ có một giọng nói mách bảo họ rằng Kế Ngôn đáng tin.
“Ngoại trừ hắn, những người khác làm không được…”
Hai người cáo biệt Kế Ngôn, đi chưa được bao xa thì Tiêu Y từ bên cạnh xông đến.
“Hắc hắc, Nam tỷ tỷ, ngươi tốt!” Tiêu Y cười hì hì chào hỏi. Nàng đối Giản Bắc thái độ không tốt, còn với mỹ nữ như Giản Nam thì lại khác. Giản Nam không giống Mị Phi, cho nên nàng cười hì hì chạy ra ngăn lại hai người.
“Ngươi là nghĩ đột phá sao?” Tiêu Y hỏi, “Ngươi còn trẻ như vậy, không cần vội vã thế à?”
Giản Bắc mở miệng: “Ngươi biết gì? Khi ngươi đạt đến bước đó, khẳng định sẽ muốn tiến thêm một bước. Đây đâu phải muốn là được, không muốn là không được.”
Tựa như leo núi, khi đạt đến một đỉnh phong, phát hiện phía trước vẫn còn đường, vậy thì tự nhiên sẽ nghĩ đến muốn tiếp tục tiến lên, tiếp tục chinh phục một đỉnh phong khác. Gia tộc kỳ vọng cao cũng sẽ hóa thành áp lực. Mị Càn của Mị gia như mặt trời ban trưa, danh tiếng lẫy lừng; cùng là đại gia tộc, Giản gia đương nhiên không muốn bị lạc hậu. Có những lúc, tranh giành chính là thể diện. Huống chi, còn có một nguyên nhân khác.
Tiêu Y gật đầu: “Hiểu, ta hiểu, chẳng phải vì thể diện sao?”
“Đến chết vẫn sĩ diện.”
“Đáng lẽ nên học theo Nhị sư huynh ta, sống tiêu sái tự tại, đắc ý biết bao.”
Giản Bắc nhớ tới Kế Ngôn, hơi trầm ngâm, hỏi Tiêu Y: “Tiêu muội muội, Kế công tử nói, đại ca ta có thể giúp tiểu muội đột phá sao?”
Giản Bắc không mấy tin tưởng Lữ Thiếu Khanh có bản lĩnh đó, nhưng hắn lại cảm thấy Kế Ngôn sẽ không nói dối. Tiêu Y nghe vậy, liên tục gật đầu: “Có thể a, trên thế giới này ngoại trừ Nhị sư huynh ta, không có những người khác làm được đâu.”
Vẻ tự tin của Tiêu Y khiến Giản Bắc và Giản Nam hoảng hốt. Cái tên nhìn không đáng tin cậy kia, thế mà đáng giá sư huynh sư muội tin tưởng đến vậy sao?
Giản Nam không tin: “Hắn ư? Hừ!” Trong giọng nói chất chứa sự bất mãn sâu sắc với Lữ Thiếu Khanh, cái tên cà lơ phất phơ, đúng là một tên đê tiện.
Bên cạnh, Giản Bắc sắc mặt lại có mấy phần dị dạng, hỏi: “Thật chứ?”
Đối với biểu cảm của Giản Bắc và Giản Nam, Tiêu Y tỏ vẻ đã thấy quen. Về điều này, Tiêu Y cũng chẳng buồn giải thích, chỉ nói với bọn họ một câu: “Dù sao thử một chút các ngươi cũng sẽ không có tổn thất, đúng không?”
“Vạn nhất thành công thì sao?”
Sau đó, Tiêu Y lanh lợi đi tìm Lữ Thiếu Khanh. Bỏ lại Giản Bắc và Giản Nam tại chỗ cũ.
Giản Nam nhìn xem bóng lưng Tiêu Y rời đi, lắc đầu, nàng không tin Lữ Thiếu Khanh sẽ có năng lực đó.
“Đại ca, ta đi đây, ngươi ở chỗ này chiêu đãi bọn họ đi.”
Giản Nam không yêu cầu Giản Bắc đuổi người đi. Kế Ngôn là Hóa Thần, giữ quan hệ tốt với một vị Hóa Thần thì đối với Giản gia, đối với Giản Bắc đều có lợi.
Giản Bắc bỗng nhiên chỉ vào xung quanh, nói với Giản Nam: “Tiểu muội, ngươi nhìn xung quanh một chút.”
Giản Nam nghi ngờ nhìn xung quanh. Xung quanh bị nàng làm cho tan hoang, một mảnh hỗn độn, cách đó không xa phòng ốc sụp đổ, đã thành một vùng phế tích. Nàng với vẻ mặt tuyệt sắc lộ ra nghi hoặc nhìn về phía huynh trưởng, nàng không hiểu ý Giản Bắc.
Giản Bắc nhìn muội muội mình, hỏi: “Vừa rồi ngươi rất tức giận đúng không? Theo lý mà nói, mọi thứ ở đây đều phải bị hủy mới đúng.”
“Nhưng mà ngươi nhìn…”
Giản Nam hiểu ra. Nàng vừa rồi hai lần khống chế không nổi cơn giận của mình, linh lực cường đại mãnh liệt tuôn ra. Với thực lực của nàng, cho dù không phải toàn lực, nơi này cũng hẳn phải bị hủy hoại nặng nề hơn, phạm vi cũng phải lớn hơn mới đúng. Nhưng mà phạm vi phá hủy ở đây chỉ giới hạn trong phương viên hai ba dặm, thậm chí không vượt ra ngoài mảnh khu dân cư này.
Giản Bắc nhắc nhở lần nữa: “Nơi này động tĩnh lớn như vậy, trong tộc nhưng không một ai đến xem, ngươi nói là nguyên nhân gì?”
Giản Nam ngây ngẩn cả người. Nàng cẩn thận cảm nhận một phen sau, rốt cục phát hiện điều bất thường.
“Đây, đây là trận pháp?”
Vòng quanh nơi này một vòng, trận pháp như dây chuyền vây quanh nơi đây, hơn nữa còn ẩn tàng rất kỹ, không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện được. Giản Nam mang trên mặt chấn kinh: “Đây là bố trí khi nào? Là gia tộc bố trí sao?”
Thủ đoạn bày trận tinh vi, trận pháp kiên cố, vượt ngoài dự liệu của nàng.
“Bọn hắn vào ở trước đó, là không có.” Giản Bắc tiếp tục nhắc nhở: “Ta nghe tiểu muội muội nói qua, đại ca ta là hiểu về trận pháp.”
“Là hắn?” Giản Nam nhíu mày. Giản Nam đối với điều này tỏ vẻ hoài nghi.
“Cho nên,” Giản Bắc cười lên, nói với Giản Nam, “đại ca ta không chừng còn có mấy phần bản lĩnh, không bằng đi tìm hắn thử một chút?”
“Dù sao thử một chút cũng không mất mát gì, đúng không?”
“Vạn nhất thành công thì sao?”
Nhìn xem Giản Bắc cười lên lộ ra có mấy phần giảo hoạt, Giản Nam trong lòng nhảy một cái, nàng đột nhiên cảm thấy huynh trưởng của mình trở nên có chút lạ lẫm. Cái này không giống huynh trưởng của mình trước đây a.
“Đi thôi, hỏi thử đại ca…”
Tiêu Y lanh lợi tìm đến Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh bên này đang cầm Thiên Cơ bài ra xem, lộ ra vẻ thong dong tự tại.
“Nhị sư huynh, ta cùng bọn họ nói rồi, hẳn là sẽ đến đi.”
“Ngô!”
Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt trả lời một câu, ánh mắt không rời khỏi Thiên Cơ bài, tựa hồ phía trên có khác ma lực. Tiêu Y đối với điều này không cảm thấy kinh ngạc, nàng biết Nhị sư huynh mình là thông qua Thiên Cơ bài để nắm bắt động thái Trung Châu, từ đó có được tình báo mới nhất.
“Nhị sư huynh,” Tiêu Y tiếp tục hỏi, “ngươi đối Nam tỷ tỷ để ý như vậy, ngươi coi trọng nàng sao? Ngươi không sợ Đại sư huynh ghen sao?”
Lữ Thiếu Khanh lườm nàng một cái: “Đem cái đầu óc đen tối của ngươi thu lại, không thì ta đập chết ngươi.”
“Nhị sư huynh, ngươi không nói cho ta ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ta rất khó không nghĩ như vậy a.”
“Đi một bên, đừng quấy rầy ta, lại ồn ào, đến lúc đó chớ đi theo ta.”
Tiêu Y lập tức che miệng lại. Không nói cũng được, nhưng không đi theo xem kịch thì tuyệt đối không được.
Rất nhanh, Giản Bắc và Giản Nam xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
“Đại ca, ngươi thật có thể để tiểu muội trong vòng một năm đột phá, tiến vào Hóa Thần?”
Lữ Thiếu Khanh thu hồi Thiên Cơ bài, lộ ra nụ cười tự tin: “Có thể chứ, một trăm triệu linh thạch…”