» Chương 1145: Các ngươi Trung châu người làm sao nghèo như vậy?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025

Một trăm triệu?
Lần đầu tiên nghe Lữ Thiếu Khanh tự mình ra giá một trăm triệu, Giản Nam không khỏi ngỡ ngàng. Dù nàng không thiếu linh thạch, thậm chí coi linh thạch như cặn bã, nhưng con số một trăm triệu vẫn khiến lòng nàng dậy sóng. Hơn nữa, ngữ khí của Lữ Thiếu Khanh lại nhẹ bẫng, tự nhiên như khát thì đi uống nước vậy. Phảng phất hắn nói ra không phải một trăm triệu, mà chỉ là một viên linh thạch.
Giản Nam không nhịn được, giận dữ nói: “Đúng là sư tử ngoạm!”
Không rõ vì sao, cứ mỗi lần nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, Giản Nam lại cảm thấy trong lòng dấy lên một ngọn lửa vô danh. Nếu không mở miệng, ngọn lửa đó dường như sẽ thiêu rụi nàng đến tận xương.

“Đại ca, đại ca ơi!” Giản Bắc bên này lập tức khóc rống, nhào tới: “Đại ca, ta đã gọi ngươi đại ca rồi, ngươi đừng nhắc đến một trăm triệu được không? Không nói một trăm triệu, ngươi chính là đại ca tốt của ta!”
Lữ Thiếu Khanh một cước đạp Giản Bắc trở lại: “Đừng lại gần, ta không thích nam nhân.”
Giản Bắc đứng dậy, thậm chí không kịp phủi quần áo, vội nói với Lữ Thiếu Khanh: “Đại ca, ngươi đừng nói đùa nữa. Ngươi không phải vừa nói một ngàn vạn linh thạch sao? Chúng ta sẽ đưa!”
Một ngàn vạn linh thạch, hắn và Giản Nam vẫn có thể lấy ra, hai ngàn vạn cũng không đáng kể. Nhưng một trăm triệu, Giản gia cũng không thể nào xoay sở được. Chẳng lẽ hắn thật sự coi linh thạch không phải linh thạch sao?

Lữ Thiếu Khanh hài lòng ngoáy mũi, rồi gõ gõ ngón tay, khiến Giản Nam ghê tởm đến mức biến sắc mặt. Hắn lúc này mới chậm rãi nói: “Vừa nãy ta đã nói rồi, lần thứ hai đến, giá sẽ tăng lên. Ta đây không cần thể diện sao? Từ chối ta, giờ lại tìm đến ta, ngươi coi ta là triệu hoán thú à? Một trăm triệu may ra mới xoa dịu được tâm hồn bị tổn thương của ta. Một trăm triệu đổi lấy một Hóa Thần, không lỗ đâu nhỉ?”
Một trăm triệu đổi lấy một Hóa Thần đương nhiên không lỗ, nhưng Hóa Thần này của ta chắc chắn có thể đột phá, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn thôi. Tính như vậy thì lỗ to rồi.

Giản Bắc vẻ mặt đau khổ: “Đại ca, một trăm triệu không có, một ngàn vạn linh thạch thì có.”
“Nếu không, chúng ta chỉ có thể quay về.”
Đàm phán ư, ai mà chẳng biết?
Giản Nam nói thẳng: “Đi!”
“Ngươi đi đi, đến khi Mị Càn đột phá Hóa Thần, ngươi tính sao? Quan trọng nhất là, cha ngươi có thất vọng không?”
Lữ Thiếu Khanh nhẹ bẫng nói ra một câu, khiến cả Giản Bắc và Giản Nam lập tức ngây người. Tiêu Y cũng ngẩn ngơ, trong đó có hàm ý gì sao? Còn nữa, nhị sư huynh làm sao lại biết được?

Giản Nam cắn răng: “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi vẫn luôn cố gắng, là mong phụ thân ngươi công nhận, đúng không? Dù sao, ngươi là một nữ nhi mà.”
Câu nói này khiến Giản Nam trong lòng chấn động. Nàng nhìn vào ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, đôi mắt thâm thúy ấy dường như có thể hút lấy linh hồn, nhìn thấu nội tâm nàng. Ánh mắt Giản Bắc cũng đột nhiên lóe lên một tia tinh quang, nhưng rất nhanh thu liễm lại: “Đại ca, ngươi, ngươi đang nói gì vậy?”
Lữ Thiếu Khanh nhìn Giản Bắc, ánh mắt bình tĩnh cũng tựa hồ có thể nhìn thấu hắn.

“Mặc dù không nói ra, nhưng ta biết rõ, phụ thân các ngươi trọng nam khinh nữ, đúng không? Trong tám đại thế lực, đệ tử tân sinh mạnh nhất là nữ chỉ có hai thế lực, Giản gia chính là một trong số đó. Cha ngươi cảm thấy có chút mất mặt, phải không? Chỉ hận nữ nhi không phải thân nam nhi mà.”
Lữ Thiếu Khanh khiến Giản Bắc và Giản Nam kinh ngạc đứng sững. Chuyện này, ngay cả trong gia tộc cũng không mấy người biết rõ, tại sao Lữ Thiếu Khanh lại biết?
Giản Nam ngờ vực nhìn về phía huynh trưởng mình. Giản Bắc vội vàng nói: “Tiểu muội, ngươi nghĩ ta sẽ nói xấu phụ thân sao?”
“Đại ca, ngươi làm sao biết được?”
Lời này không nghi ngờ gì là thừa nhận.

Lữ Thiếu Khanh cười giả lả, như một đứa trẻ tinh nghịch: “Ngươi đoán xem!”
“Ta sát!”
Nếu là người khác, Giản Bắc nhất định sẽ động thủ thô bạo. Nhưng đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, hắn không dám. Lữ Thiếu Khanh mang đến cho hắn một cảm giác rất mơ hồ, tựa như ẩn mình trong sương mù dày đặc, khiến hắn không thể nhìn thấu.
Giản Nam cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh. Lúc này, nàng cũng tin tưởng Lữ Thiếu Khanh có vài phần bản lĩnh. Đương nhiên, con người hắn thì vẫn đáng ghét như vậy.

Lữ Thiếu Khanh nói không sai. Phụ thân nàng quả thật cảm thấy đệ tử mạnh nhất Giản gia không phải thân nam nhi. Đây cũng là lý do tại sao phụ thân nàng thích đánh Giản Bắc, bởi vì ông tiếc “rèn sắt không thành thép”. Giản Bắc đã rất cố gắng, nhưng bất đắc dĩ thiên phú không bằng nàng, người làm muội muội.
Tuy nhiên, chuyện này phụ thân nàng chưa từng nói ra, trong tộc cũng không ai biết rõ. Tất cả đều là do chính nàng cảm nhận và lĩnh ngộ được. Thế mà Lữ Thiếu Khanh, chỉ mới tới đây không lâu, lại có thể biết rõ chuyện này. Tâm tư kín đáo như vậy, quả thực khiến người ta phải khiếp sợ.

Giản Nam hít sâu một hơi, một lần nữa nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh. Lần này, trong ánh mắt nàng ánh lên vài phần ngưng trọng và chờ mong: “Ngươi thật sự có thể giúp ta đột phá Hóa Thần trong vòng một năm?”
Chuyện đột phá này không ai dám cam đoan. Nó như nước chảy thành sông, có khi chỉ cần uống một ngụm nước là có thể đột phá. Nhưng nếu cơ duyên không đến, cả đời sẽ kẹt lại, gõ cửa mãi mà không vào được.

Lữ Thiếu Khanh ngạo nghễ tự tin: “Đương nhiên, người tu tiên chưa từng lừa dối!”
“Nếu thất bại, ta sẽ…”
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên ngắt lời nàng: “Thất bại là do ngươi, là tư chất ngươi không đủ, không thể lĩnh ngộ được, không liên quan gì đến ta!”
Giản Bắc kêu lên: “Đại ca, lời này của ngươi vô sỉ quá!”
Giản Nam cắn răng, đáp ứng: “Được, ta xem ngươi sẽ làm thế nào.”
“Khoan đã,” Lữ Thiếu Khanh lại không lập tức đồng ý, hắn ra vẻ ta đây: “Giá cả còn chưa đàm phán xong, ngươi vội gì?”

“Đại ca,” Giản Bắc lập tức nói, “Một trăm triệu linh thạch, chúng ta thật sự không có. Hai ngàn vạn linh thạch thì sao?”
Bị Lữ Thiếu Khanh nói trúng hai bí mật lớn nhất của mình, Giản Bắc đành tăng giá. Dù sao, những gì Lữ Thiếu Khanh thể hiện ra lúc này cũng xứng đáng với cái giá đó.
“Ngươi đang đuổi ăn mày à? Ta muốn linh thạch, một trăm triệu!”
“Ta sát!” Giản Bắc suýt chút nữa đã phun ra. Hai ngàn vạn linh thạch mà gọi là đuổi ăn mày sao? Ngươi cho ta hai ngàn vạn linh thạch, ta cũng tình nguyện đi làm ăn mày!
Nghĩ một lát, Giản Bắc lại nói: “Đại ca, có thể dùng pháp khí, vật liệu, đan dược để trả giá không? Ta có thể trả ba ngàn vạn!”

“Không được, ta chỉ cần linh thạch!”
Giản Bắc sụp đổ: “Đại ca, kiểu này thì không đàm phán được rồi!”
“Người Trung Châu các ngươi sao mà nghèo vậy? Đến một trăm triệu linh thạch cũng không bỏ ra nổi sao?”
Giản Bắc điên tiết: “Đại ca, không nói chuyện được nữa, hẹn gặp lại!”
“Khoan đã!” Lữ Thiếu Khanh mở miệng gọi Giản Bắc và Giản Nam lại: “Ta lùi một bước vậy, hai ngàn vạn linh thạch, cộng thêm một viên Thệ Ước Lệnh Bài, thế nào?”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2634: Đại Thừa kỳ, rác rưởi cảnh giới

Chương 2633 : Nói lời xin lỗi

Chương 2632: Đánh nhau đừng xé quần áo