» Chương 1150: Có chuyện hảo hảo nói, đừng xúc động

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025

Giản Bắc sạm mặt, hoàn toàn im lặng.

Tên gia hỏa này, còn tính ta vào đây nữa sao?

Ta không phải ta muội muội.

Giản Bắc trịnh trọng nhắc Lữ Thiếu Khanh: “Ta nhưng không hề cam đoan gì với ngươi đâu đấy.”

Nói đùa chứ, ta đường đường Giản gia thiếu gia, dựa vào đâu mà phải nghe ngươi phân công? Ta không phải con thú ngươi triệu hồi ra.

Lữ Thiếu Khanh chậm rãi duỗi tay. Giản Nam rất không cam lòng ném linh đậu lên mặt bàn.

Lữ Thiếu Khanh nhặt lấy, lắc đầu thở dài: “Haizz, ngươi xem này, chút sức lực nhỏ của ngươi thôi mà đã làm nát hết rồi.”

Véo nát hai viên linh đậu, Lữ Thiếu Khanh mới nói với Giản Bắc: “Ngươi cũng không thể để ta ra tay chứ?”

“Ngươi nhẫn tâm sao?”

Giản Bắc liếc mắt một cái, từ tay muội muội mình giật lấy linh đậu, ném vào miệng mình.

“Nhẫn tâm chứ! Đến lúc đó để đại ca ngươi lĩnh giáo thực lực của đám người trẻ tuổi năm nhà ba phái.”

“Đại ca ngươi thực lực cũng không tệ chứ?”

“Ít nhất cũng phải là Nguyên Anh trung hậu kỳ?”

Câu nói tiếp theo là đang thăm dò.

Trực giác mách bảo Giản Bắc, thực lực của Lữ Thiếu Khanh cũng không yếu. Nhưng khí tức trên người Lữ Thiếu Khanh lại rất đỗi phổ thông, khiến hắn có cảm giác chập chờn bất định, mịt mờ khó dò, như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, không thể nhìn thấu.

Hơn nữa, Lữ Thiếu Khanh biểu hiện không hề giống vẻ cao thủ nên có, không chút ổn trọng nào. Không như Kế Ngôn, cái khí chất lạnh lùng trầm ổn kia, nhìn là biết ngay cao thủ.

Lữ Thiếu Khanh một tay quật bay cánh tay đang tiếp tục đưa tới của Giản Bắc, che chở linh đậu của mình: “Ta ra tay ư? Ta e rằng ta sẽ đánh chết hết bọn họ mất.”

“Nói phét!”

Giản Bắc lập tức xì một tiếng, hắn mới không tin lời Lữ Thiếu Khanh nói.

Lúc này, Tiểu Hắc bay đến trên vai Lữ Thiếu Khanh: “Ba ba, ta còn muốn ăn.”

Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn xem, ba con ham ăn cộng thêm Tiêu Y đã chén sạch đồ ăn trên mặt bàn. Đại Bạch đã đang liếm đĩa.

Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Cứ tiếp tục gọi món thôi chứ sao.”

Giản Bắc thấy thế, lại than vãn: “Đại ca, ta nghèo.”

“Đã như vậy, ngươi còn muốn đòi tiền cơm sao?”

Giản Bắc nhìn Ngao Thương, Ngao Tuyển đang nằm dưới đất, sau đó trong lòng bỗng nhiên vui mừng, có vẻ như đúng là vậy. Làm loạn thế này, ai còn sẽ quản hắn tiền cơm?

Bất quá, vui mừng chưa được bao lâu, hắn bỗng nhiên nhận ra: “Đại ca, bọn hắn làm sao lại biết rõ ta ở chỗ này nói xấu bọn hắn?”

Giản Bắc không phải chưa từng đến nơi này. Quán rượu này của Ngao gia cũng từng tuyên truyền qua. Chung quanh đều có trận pháp ngăn cách, âm thanh không truyền vào được, cũng không truyền ra được. Ngao Thương nghe được hắn nhả rãnh Ngao Đức, lộ ra mười phần khả nghi. Khả năng duy nhất chính là, trận pháp nơi đây đã bị người động tay chân.

Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Giản Bắc, Lữ Thiếu Khanh lộ ra mười phần lạnh nhạt, trong lòng không hoảng hốt, sắc mặt không đỏ: “Không biết rõ a.”

Giản Bắc không thể không hoài nghi Lữ Thiếu Khanh, nhưng cho dù hoài nghi, hắn cũng không có biện pháp.

“Ai…”

Giản Bắc bỗng nhiên thở dài một tiếng.

Nửa ngày thời gian trôi qua, trên trời ánh trăng sáng trong, nguyệt quang rơi xuống chiếu rọi khu nhà nhỏ này, tôn lên khu nhà nhỏ càng phát ra thanh u.

“Ầm!”

Bỗng nhiên cửa đóng lại bị người một cước đá văng, một luồng gió hung hãn từ bên ngoài thổi tới, thổi đến đèn lồng nơi này lung la lung lay, dập tắt một mảng lớn.

Chỉ thấy một vị nam nhân tóc ngắn ngủn, từng sợi dựng thẳng như cương châm, dưới hàng mày rậm là đôi mắt như mắt hổ hung ác bá đạo, nhanh chân đi tiến vào. Ngao Lương cùng hai ba người khác theo sau lưng.

“Giản Bắc, ngươi là tìm đến nếm mùi đau khổ sao?” Một tiếng hét lớn, chấn động như sấm, như thể ném một quả bom vào nơi đây.

Người tới chính là tộc nhân dòng chính của Ngao gia, Ngao Đức.

Ngao Đức thần sắc hung ác, đôi mắt phẫn nộ quét mắt nơi này, như một con mãnh hổ xông vào, nhắm người mà phệ.

Nhưng không ai để ý tới hắn, Giản Bắc bình tĩnh ngồi dưới đình. Hắn dù không muốn gây chuyện, nhưng hắn không sợ Ngao Đức. Thân phận mọi người đều là thiếu gia, hơn nữa cảnh giới của hắn còn mạnh hơn Ngao Đức một chút, hơn Ngao Đức mười tiểu cảnh giới. Ngao Đức cảnh giới tầng sáu, hắn thì là cảnh giới tầng bảy, một người trung kỳ, một người hậu kỳ. Coi như đánh nhau, Giản Bắc có lòng tin chắc thắng Ngao Đức.

Giản Nam biểu hiện càng thêm lạnh nhạt, khoanh chân ngồi bên cạnh bàn. Sau khi Ngao Đức đi vào, nàng dừng bóc linh đậu. Đường đường Giản gia đại tiểu thư, nàng còn không thể làm trước mặt mọi người bóc linh đậu cho Lữ Thiếu Khanh.

Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại gõ gõ cái bàn, ra hiệu nàng tiếp tục: “Yêu cầu này, không quá đáng chứ.”

“Tiếp tục…”

Giản Nam muốn từ chối, Tiêu Y lại gần, khẽ nói với Giản Nam: “Nam tỷ tỷ, bóc đi.”

“Đây cũng là một loại rèn luyện, thật đấy, ngươi tin ta, có lợi cho ngươi.”

Giản Nam liếc mắt nhìn Tiêu Y. Nha đầu này, mở to hai mắt nói lời bịa đặt đúng không? Bóc linh đậu tính là cái cẩu thí rèn luyện gì? Có cái rắm lợi ích.

Tiêu Y cười hì hì nháy mắt mấy cái với Giản Nam. Nhìn Tiêu Y muốn cười, Giản Nam cuối cùng vẫn tiếp tục bóc linh đậu.

Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, mỉm cười, rồi mới đặt ánh mắt lên người Ngao Đức.

Ngao Đức tiến vào, nhưng không ai thèm để ý hắn, khiến trong lòng hắn càng thêm tức giận. Mặc dù thực lực của hắn thuộc hạng chót trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng thân phận lại không hề hạng chót chút nào. Đi tới đâu cũng là tiêu điểm, đám người chen chúc. Mà lần này, hắn tới, thế mà không ai thèm để ý hắn? Đáng hận hơn là thế mà còn có người đang vùi đầu ăn cơm. Tức giận đến mức Ngao Đức suýt chút nữa xông lên nổ tung cái đình nhỏ.

“To gan thật, Giản Bắc, ngươi là đến làm nhục Ngao gia chúng ta sao?”

Câu nói này Giản Bắc không thể không đáp lại.

“Ngao Đức, ngươi chỉ biết dựa vào tên tuổi Ngao gia để dọa người thôi sao?”

“Hay là thế này, ngươi về gọi người lớn nhà ngươi tới đi.”

Lời này ý tứ Ngao Đức hiểu rõ, đây là chuyện của người trẻ tuổi, đừng kéo người lớn vào.

“Nói, ngươi muốn làm gì?” Ngao Đức hét lớn, vẫn như cũ là nổi giận đùng đùng, đằng đằng sát khí.

“Ca!” Đồng thời, Ngao Thương đang nằm dưới đất hô một tiếng.

Ngao Thương và Ngao Tuyển nằm trên mặt đất, trên người bị Lữ Thiếu Khanh hạ cấm chế, không thể động đậy.

Ngao Đức thấy thế, khí tức trên người lại một lần nữa cuồng bạo, một luồng khí lãng vô hình bộc phát.

“Rầm, rầm…”

Tất cả xung quanh dưới sự xung kích của luồng khí lãng này, nhao nhao bị hủy, khu nhà nhỏ vốn thanh u thanh nhã trong khoảnh khắc trở nên một mảnh hỗn độn.

“Khinh người quá đáng, các ngươi đáng chết!”

Ngao Đức gầm thét một tiếng, bay thẳng tới đình nhỏ.

Lữ Thiếu Khanh thờ ơ, Giản Nam cũng không có ý định xuất thủ. Tiêu Y cùng ba con linh sủng còn đang vùi đầu ăn cơm.

Giản Bắc tê tái, nhưng không thể không đi ngăn lại Ngao Đức.

“Ngao Đức, ngươi làm gì? Vừa lên đã muốn đánh nhau sao?”

Lữ Thiếu Khanh cũng mở miệng: “Đúng vậy a, có chuyện thì nói năng đàng hoàng, đừng xúc động…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2605: Bắt đầu hủy diệt thế giới

Chương 2604: Càng ngày càng quá phận

Chương 2603: Cho ngươi hữu nghị giá