» Chương 1165: Thệ ước lệnh bài tới tay
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
Giản Bắc liếc mắt, hắn đã mười phần bó tay rồi. Đem cái này tiện nghi đại ca mang đến Giản gia cũng không biết rõ là tốt hay xấu. Nhưng đối phương có Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh lại giảo hoạt vô sỉ, hắn chẳng khác gì “thỉnh thần dễ dàng, đưa thần khó”. Đương nhiên, những ảnh hưởng này đối với hắn cũng không liên quan, dù sao Giản gia cũng là một trong năm nhà ba phái, không sợ bất luận kẻ nào. Hắn chân chính lo lắng chính là muội muội của mình.
“Đại ca, ngươi cho ta một cái tin chính xác, muội muội ta thật sự có thể trong vòng một năm đột phá Hóa Thần sao?”
Lữ Thiếu Khanh tâm tình rất tốt, vui vẻ đùa giỡn với Giản Bắc: “Ta nếu nói là lừa gạt ngươi thì sao?”
“Đi ngay, đi ngay, mau chóng, rời khỏi đây cho ta!” Giản Bắc miệng trên dưới tung bay, liền phun ra mấy từ: “Ngươi muốn tai họa ai thì tai họa, đừng có hại ta, được không?”
“Cặn bã nam à, trước đó là ngươi mời ta tới, giờ thì ‘nhấc quần không nhận người’ rồi sao?”
Vẻ mặt bi phẫn muốn tuyệt của Lữ Thiếu Khanh khiến Giản Bắc thổ huyết. Dựa vào, là ngươi đang gieo họa giày vò ta, chứ không phải ta giày vò ngươi!
Giản Bắc sắc mặt bất thiện: “Đại ca, ngươi không cho ta một tin chính xác, ta sẽ đi tìm cha ta, đuổi ngươi ra khỏi đây.”
“Được rồi, ta đã nói rồi, chỉ cần muội muội ngươi nghe lời, trong vòng một năm nhất định có thể đột phá Hóa Thần.”
“Không đột phá nổi thì sao?” Giản Bắc vẫn giữ vẻ mặt bất thiện. Hắn không có cách nào khác, bởi những biểu hiện gần đây của Lữ Thiếu Khanh khiến lòng hắn bất ổn, khó mà tin tưởng hắn ta một cách triệt để. Có khi hắn ta đáng tin, có khi lại cực kỳ không đáng tin cậy.
“Ngươi thấy đó, lại vòng về chủ đề cũ rồi.” Lữ Thiếu Khanh tìm một vị trí, thoải mái nằm xuống: “Xem ở hai ngàn vạn linh thạch đó, ngươi yên tâm đi.”
“Bất quá ngươi cũng phải giống như vừa rồi, hỗ trợ để muội muội ngươi nghe lời.”
Giản Bắc cả kinh nhảy dựng lên: “Đại ca, ngươi nói cái gì?”
“Ta đây không phải hỗ trợ, đó là phòng ngừa chu đáo, không muốn bị ngươi hại chết!”
Lữ Thiếu Khanh nhắm mắt lại: “Tùy ngươi nói thế nào, đến lúc đó ngươi cứ hỗ trợ như vậy là được rồi. Dù sao tiểu cô nương ấy quá ngạo kiều.”
Giản Bắc thần sắc có vài phần phức tạp. Hắn cảm thấy mọi suy nghĩ trong lòng mình đều không chỗ che thân trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Tên gia hỏa này rốt cuộc lai lịch ra sao? Giản Bắc trong lòng âm thầm suy đoán.
Đến ngày thứ hai, Giản Nam trở về, đi cùng còn có một người.
“Công Tôn Từ!”
Giản Bắc nhìn người tới, nhịn không được giật mình. Công Tôn Từ trẻ tuổi, mang trên mặt vẻ kiệt ngạo, dáng vẻ cao ngạo khiến người ta cảm thấy hắn ta dường như “coi trời bằng vung”.
Bất quá Công Tôn Từ có cái vốn để kiêu ngạo: hiện tại hắn ta mới khoảng bốn mươi tuổi, nhưng đã là Nguyên Anh sáu tầng.
Ngao Đức nhà bên cạnh ước ao ghen tị. Tuổi tác của Ngao Đức xấp xỉ gấp đôi Công Tôn Từ, nhưng cảnh giới lại không khác biệt là bao.
Đương nhiên, so với Công Tôn Liệt hiện tại đã tám chín mươi tuổi, Công Tôn Từ vẫn kém một chút. Nhưng lại đủ để Công Tôn Liệt cảm thấy nguy cơ.
“Đại ca ta đâu?” Công Tôn Từ sau khi đến, vẫn như cũ coi trời bằng vung, cơ hồ là liếc mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Ta muốn đồ đâu?”
Công Tôn Từ không nói nhảm, trong tay xuất ra một viên lệnh bài màu xanh sẫm thông thấu, lớn bằng bàn tay. Trên đó có một điểm màu đỏ tiên diễm, tựa như tiên huyết đang lưu động.
Đây chính là một giọt tiên huyết nhỏ xuống khi lập lời thề. Nếu bất tuân, vi phạm lời thề, thì những người có huyết thống hoặc quan hệ thầy trò với giọt tiên huyết này đều sẽ phải chịu liên lụy. Đây chính là “thệ ước lệnh bài” của năm nhà ba phái, có lực ước thúc to lớn. Năm gia tộc có thể dùng tộc nhân để gánh vác, còn ba phái thì dùng đệ tử môn hạ. Một khi đã trao ra, chính là một ân tình to lớn cần phải hoàn lại.
Công Tôn Từ lạnh lùng ném qua. Lữ Thiếu Khanh tiếp lấy, tính toán một lát rồi hỏi Giản Bắc: “Cái này không giả chứ?”
Công Tôn Từ cười lạnh: “Không kiến thức.”
Giản Bắc cũng im lặng: “Đại ca, loại đồ vật này không ai dám làm giả đâu.”
“Được rồi.” Lữ Thiếu Khanh thu hồi thệ ước lệnh bài, phất phất tay, cấm chế trên người Công Tôn Liệt được giải trừ, khôi phục tự do.
Trong lòng Công Tôn Liệt ẩn chứa sát ý, mặt ngoài băng lãnh: “Hi vọng ngươi không nên tùy tiện dùng thệ ước lệnh bài.”
Thệ ước lệnh bài trong tay Lữ Thiếu Khanh có thể đưa ra một yêu cầu hợp lý nhưng không quá đáng với Công Tôn gia. Nếu Lữ Thiếu Khanh dùng nó để Công Tôn gia phải chịu hy sinh quá lớn, thì hắn – con trai gia chủ – cũng sẽ không được yên trong gia tộc.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Yên tâm đi, ta tự có phân tấc, sẽ không để ngươi khó xử.”
“Hừ, hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.” Công Tôn Liệt bỏ lại một câu rồi chuẩn bị rời đi. Hắn cũng lười nhiều lời với Lữ Thiếu Khanh; ở đây khẩu chiến nhanh chóng cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhưng Công Tôn Từ lại không nghĩ như vậy. Hắn hừ một tiếng, tiến lên một bước, lạnh lùng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi đã làm gì đại ca ta, ta muốn tính toán với ngươi!”
“Tính thế nào?” Lữ Thiếu Khanh đánh giá Công Tôn Từ, mắt sáng rỡ, như nhìn thấy con mồi. Hắn hỏi Công Tôn Liệt: “Ta có thể đánh cướp hắn không?”
Công Tôn Liệt nói với Công Tôn Từ: “Không được vô lễ, ngươi không phải là đối thủ của hắn.”
Đây là lời lẽ hèn hạ mà ngay cả trẻ con ba tuổi cũng có thể nghe ra. Công Tôn Từ là ai? Từ khi tiến vào đến giờ hắn chưa hề nhìn tới Lữ Thiếu Khanh. Công Tôn Liệt nói câu này thực chất là đổ thêm dầu vào lửa.
Công Tôn Từ ngạo khí mười phần, làm sao nhịn được? Hắn nói với Công Tôn Liệt: “Đại ca, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo!”
“Tiểu tử, ngươi ra đây chịu chết!”
Đúng là một “lăng đầu thanh” (kẻ lỗ mãng, không biết sợ). Mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, xem ra hắn hẳn là trừ ăn cơm đi ị đều tại tu luyện, chưa hề đi ra xông xáo, không bị xã hội đánh đập, nếu không thì cũng sẽ không ngớ ngẩn như vậy.
Lữ Thiếu Khanh còn chẳng buồn để ý đến hắn, nói với Giản Nam: “Ném hắn ra ngoài đi.”
Giản Nam lúc đầu không muốn để ý, nhưng Công Tôn Từ trào phúng: “Giản Nam, ngươi cũng tự cam đọa lạc, đi làm chó săn cho một tiểu quỷ lông còn chưa mọc đủ sao?”
Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Ngươi đang nói cái gì? Ngươi có tin ta móc ra cái còn lớn hơn ngươi không?!”
Giản Nam càng tức giận đến răng nghiến ken két, hung hăng vung tay lên. Công Tôn Từ không ngờ Giản Nam lại đột nhiên xuất thủ, rắn rắn chắc chắc chịu một đòn. Chênh lệch giữa cảnh giới Trung kỳ và Hậu kỳ khiến hắn kêu thảm một tiếng, tiên huyết trực phún.
“Cút!” Giản Nam gầm thét: “Lại nói nhảm, ta đánh chết ngươi!”
Sau khi đánh cho Công Tôn Từ xám xịt rời đi, ánh mắt sắc bén của Giản Nam bắn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Cái tên gia hỏa này cũng phải “thu thập” một trận.
Lữ Thiếu Khanh lấy đĩa linh đậu ra: “Đến, lột cho ta ít linh đậu.”
“Ngươi đi chết đi…!”