» Chương 1209: Muốn phóng thích kích tình sao?
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên chửi thề, khiến mọi người giật nảy mình. Giản Bắc hỏi: “Sao vậy?”
Lữ Thiếu Khanh nhìn về hướng phát ra âm thanh, ánh mắt oán hận: “Hắn đây là vì Hạ Ngữ mà ra mặt sao?”
“Sớm biết có người sẽ ra mặt, ta đã nghĩ biện pháp khác.”
“Mã Đức, sao không ra sớm hơn chút? Ta cứ tưởng giáo viên Trung Châu học viện không có loại người này chứ!”
Học sinh bị bắt nạt, ít ra cũng phải có một lời giải thích chứ?
Giản Nam thong thả nói: “Nông lão sư mấy hôm trước bế quan, giờ mới xuất quan.”
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài: “Ai, linh thạch…!”
Nếu biết giáo viên Trung Châu học viện sẽ vì Hạ Ngữ ra mặt, hắn sẽ không nhất thiết dẫn người đến đây gây rối, sẽ không để lá bài tẩy của mình bị lộ. Hắn sẽ nghĩ biện pháp khác, mà lại đồng thời có thể tốt hơn để doạ dẫm Ngao gia một khoản. Cái gì mà kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, hắn không có ý định cùng người như vậy làm bằng hữu.
Tức chết ta rồi! Yên lành bế quan làm gì chứ?
Lữ Thiếu Khanh thở dài, lắc đầu, nói với An Thiên Nhạn: “Sư nương, đi thôi, chúng ta trở về.”
Hắn thậm chí không gọi là ‘sư nương tương lai’ nữa, dù sao cũng là chuyện sớm muộn.
An Thiên Nhạn sắc mặt càng đỏ, sửa lại cách xưng hô của Lữ Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, không được gọi bậy!” Mặc dù lớn hơn Lữ Thiếu Khanh, thuộc hàng trưởng bối của hắn, nhưng tiếng “sư nương” này vẫn khiến trong lòng nàng thẹn thùng, vô cùng ngượng ngùng.
Tiêu Y kéo tay An Thiên Nhạn, rất vui vẻ nói: “Chuyện sớm muộn thôi, dù sao cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.” Tiếp đó, giọng nói nàng chợt chuyển, cảm xúc sa sút, rưng rưng chực khóc: “Sư nương, chúng ta ba người đã đi đến một nơi rất xa, mãi mới trở về được. Trên đường đi rất nguy hiểm, chúng ta suýt chút nữa chết ở đó.”
Vẻ mặt đáng thương đó, trong nháy mắt đã gọi lên tình thương của người mẹ trong An Thiên Nhạn. Mấy cái xưng hô kia nàng cũng mặc kệ rồi, nàng ôm Tiêu Y vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Y: “Không sợ, trở về rồi.”
Thiều Thừa sư đệ không ở đây, ta sẽ giúp hắn trông chừng bọn nhỏ.
Giản Bắc đứng bên cạnh bó tay, bởi vì hắn nhìn thấy Tiêu Y đang nằm sấp trong lòng An Thiên Nhạn, híp mắt cười lên, một bộ dáng vẻ gian kế đã thành. Sau khi chú ý thấy ánh mắt hắn, nàng còn trừng mắt liếc hắn một cái, nhe răng đe dọa hắn.
Trước khi rời đi, Lữ Thiếu Khanh nói với Ngao Đức: “Đến lúc Ngũ trưởng lão của ngươi phát hiện mất thứ gì, thì bảo hắn tới tìm ta, nhưng nhớ chuẩn bị sẵn năm ngàn vạn linh thạch.”
Ngao Lương rất muốn gào lên: “Nhìn đi, thằng cha này chắc chắn đã lấy nhẫn trữ vật của Ngũ trưởng lão rồi!”
Tiếp đó, đoàn người Lữ Thiếu Khanh rời đi, để lại đám quần chúng hóng chuyện đứng xem. Trong đó không thiếu các Thiên Cơ giả, sắc mặt bọn họ ửng hồng, kích động dâng trào, hôm nay lại có tin tức lớn để làm.
Trên đường trở về, dù là Giản Bắc hay Tiêu Y, trên mặt đều mang biểu cảm muốn nói lại thôi, trong lòng bọn họ có rất nhiều vấn đề, rất muốn hỏi cho rõ ràng.
Đoàn người trở về, Kế Ngôn gật đầu với An Thiên Nhạn rồi rời đi, tìm một nơi tiếp tục tu luyện.
Lữ Thiếu Khanh nói với An Thiên Nhạn: “Sư nương, người cứ tạm thời ở đây đi.”
“Nơi này tuy có chút đơn sơ, nhưng cũng coi như tạm được, ít nhất không cần tiền thuê.”
Nói cứ như thể đó là nhà mình, Giản Bắc liền mặt đen lại, lập tức nói: “Đại ca, đây là nhà ta, ta phải thu tiền thuê của ngươi!”
“Ngươi thử xem?” Lữ Thiếu Khanh trừng mắt liếc hắn: “Đừng quên em gái ngươi bây giờ còn phải nghe lời ta.”
“Không nghe lời thì bảo nó đánh ngươi.”
Giản Bắc bị sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh làm cho kinh ngạc, quát lớn: “Đại ca, ngươi hèn hạ!”
Tiêu Y bên này đã không nhịn được, đôi mắt to lấp lánh sự hiếu kì, lại gần hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh…”
Nhưng mà vừa mở miệng, Tiêu Y ngây người, vì nàng nhất thời cũng không biết hỏi từ đâu. Có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhất thời không biết bắt đầu thế nào.
Và đúng lúc này, một âm thanh truyền vào: “Lữ Thiếu Khanh, Bàn gia ngươi tới rồi!”
Tiêu Y “Ồ” một tiếng, hơi nghi hoặc: “Giọng này hơi quen tai.”
“Là ai?”
Lữ Thiếu Khanh biểu cảm lạnh nhạt, phân phó Tiêu Y: “Đi dẫn người vào.”
Tiêu Y vội vã chạy ra ngoài, không lâu sau, dẫn Tuyên Vân Tâm cùng đoàn người vào.
Tiêu Y lao tới, hưng phấn reo lên: “Nhị sư huynh, là Vân Tâm tỷ tỷ bọn họ, là người vui…”
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Tiêu Y, Tiêu Y vội vàng nuốt nốt lời còn lại vào bụng.
Ta đi, suýt nữa thì phạm sai lầm rồi.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Lữ Thiếu Khanh động, thân ảnh lóe lên, vượt qua Tiêu Y, lao thẳng tới sau lưng Tiêu Y.
Tiêu Y lập tức kích động. Thân thể đột nhiên run rẩy. Nhị sư huynh muốn phóng thích cảm xúc của hắn sao?
Cũng đúng, tính ra chắc cũng năm sáu năm không gặp rồi, tục ngữ nói, một ngày không thấy như cách tam thu, mấy năm không gặp này thì cách bao nhiêu cái thu chứ?
Nhị sư huynh vẫn luôn rất thận trọng, bây giờ cũng không nhịn được sao?
Là trước hết cho một cái ôm, hay là trực tiếp bỏ qua ôm mà cho một nụ hôn nóng bỏng? Đại sư huynh chắc sẽ không để ý chứ? Dù sao hắn là người lớn.
Ai da, chuyện tiếp theo không thích hợp trẻ em, lưu ảnh thạch của ta đâu rồi?
Tiêu Y bên này kích động tìm kiếm lưu ảnh thạch của mình, ngay khi nàng lấy lưu ảnh thạch ra, Lữ Thiếu Khanh đã vọt tới trước mặt Tuyên Vân Tâm.
Tuyên Vân Tâm vừa mới tiến vào, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, khoảnh khắc tiếp theo Lữ Thiếu Khanh đã hung hăng xông tới. Hắn dường như vô cùng vội vàng, trên nét mặt còn mang theo một tia gấp gáp.
Hắn muốn làm gì? Cái hỗn đản này muốn làm gì? Vừa gặp mặt đã muốn chiếm tiện nghi của ta sao? Đáng chết, ta phải làm thế nào? Cự tuyệt hay không cự tuyệt? Trốn tránh đây, hay là đứng tại chỗ?
Khi Lữ Thiếu Khanh xông đến gần, Tuyên Vân Tâm dường như đã ngửi thấy mùi trên người Lữ Thiếu Khanh, loại mùi này, cả đời nàng khó mà quên. Sắc mặt Tuyên Vân Tâm đỏ bừng, dường như không thể động đậy. Đầu óc nàng trống rỗng, trơ mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh xông tới, thân thể không làm được nửa điểm phản ứng.
Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh lại loáng một cái, vượt qua nàng, hướng về phía bên cạnh nàng mà đi.
Hắn bay lên một cước, đạp bay Quản Đại Ngưu đang ngạc nhiên, tiếp đó cưỡi lên người Quản Đại Ngưu, nắm đấm giáng xuống.
“Bàn gia?”
“Oa, oai phong thật to!”
“Thằng béo chết tiệt, đã lâu không gặp, rất là tưởng niệm, ta nhớ ngươi muốn chết!”
“Ngươi có biết mấy năm nay ta có mơ thấy ngươi không!”
“Bành, bành…”
Quản Đại Ngưu bị đánh đến oa oa kêu to: “Má nó, Lữ Thiếu Khanh, ngươi đừng quá đáng!”
“Buông ra, ngươi buông ra, ta còn có thể không so đo với người!”
“Đau, a, ngươi đừng tưởng ta dễ bắt nạt, ta cho ngươi biết, kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn, ta cũng không phải…”
“A, dựa vào, cái thằng hỗn đản này, đừng đánh nữa!”
“Ta sai rồi, ca, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta thật sai rồi…”
Tiếng da thịt va chạm, tiếng quyền đả, tiếng kêu đau đớn xen lẫn vang vọng.