» Chương 1214: Ta muốn đi chiếu cố Kế Ngôn

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025

Một đạo thân ảnh màu trắng, là một thanh niên với ánh mắt âm tàn lạnh lùng, xuất hiện trong đại sảnh. Theo sự xuất hiện của hắn, nhiệt độ đại sảnh chợt giảm đi vài phần.

“Càn công tử!” Vệ Nhâm kinh hãi.

Còn Mị Đại thì vui mừng khôn xiết, đứng bật dậy, kích động vạn phần: “Càn nhi, hẳn là, hẳn là đột phá?”

Giọng Mị Đại tràn đầy kích động. Nếu Mị Càn đột phá, dù không đoạt được vị trí thứ nhất thì cũng vững vàng ở hạng hai. Tương lai cố gắng thêm chút nữa, hoặc giả tộc ta nghĩ cách loại bỏ Kế Ngôn, liệu danh hiệu đệ nhất nhân còn có thể vuột khỏi tay sao?

Nhưng rất nhanh, khi cảm nhận được khí tức ba động trên người Mị Càn, hắn lại lộ ra vẻ thất vọng.

Mị Càn mặt không đổi sắc đứng tại đại sảnh. Dù mặc áo trắng, nhưng không mang lại cảm giác tiêu sái thoát tục mà ngược lại, toát ra vẻ âm trầm, lạnh lẽo.

Mị Càn cất lời, giọng khàn đặc như thể đã mấy ngày mấy đêm không ngủ: “Kế Ngôn? Ta muốn đi chiếu cố hắn.”

Ta sát! Mị Đại suýt chút nữa thì sợ vãi cả ra quần. Tổ tông, ngươi là tổ tông của ta, đừng có sính cường nữa có được không?

Mị Đại vội vàng lên tiếng, chẳng còn chút nào vẻ ổn trọng của một gia chủ: “Càn nhi, ngươi đừng nên xúc động.”

“Bọn hắn không phải hạng người dễ nói chuyện đâu.” Nói xong, hắn còn trừng mắt nhìn Mị Phi một cái.

Chuyện Mị Phi cùng Lữ Thiếu Khanh xảy ra xung đột khiến tình cảnh của Mị gia hiện tại có chút khó xử. Hơn nữa, Mị gia tự xưng là đệ nhất gia tộc, không thể nào để Mị Phi cúi đầu nhận sai, cũng chẳng muốn phải chiêu dụ lấy lòng Kế Ngôn như các thế lực khác. Duy trì một khoảng cách nhất định, không nịnh bợ, cũng không đắc tội, đó là dự định của Mị Đại. Dù sao nhà hắn có Mị Càn, hắn tin rằng con trai mình sẽ không kém Kế Ngôn.

Giờ Mị Càn lại muốn đi tìm Kế Ngôn, vạn nhất bị Kế Ngôn đánh chết thì sao? Nếu bị đánh chết, thế hệ trẻ của Mị gia xem như phế bỏ. Không có Mị Càn, lẽ nào lại dựa vào cái nha đầu Mia cả ngày vọc vạch trận pháp kia sao? Hơn nữa, nha đầu đó là bàng chi, không tính dòng chính Mị gia. Không có Mị Càn, Mị Đại cảm thấy Mị gia còn chẳng bằng Cảnh gia nữa chứ.

“Không sao cả!” Mị Càn nhàn nhạt nói, thái độ cường thế: “Ta là tới cáo tri phụ thân ngươi một tiếng.”

Thân là đệ tử thiên tài của Mị gia, từng là đệ nhất nhân Trung Châu, Mị Càn có đặc quyền rất lớn trong gia tộc. Ngay cả phụ thân hắn cũng khó có thể ra lệnh được hắn. Nếu là người bình thường, Mị Càn chẳng thèm nói nhảm, nhưng Mị Đại dù sao cũng là phụ thân hắn, nên hắn mới đưa ra lý do:

“Ta đã gặp bình cảnh, ngồi xuống bế quan với ta mà nói vô dụng, cần phải có cơ duyên. Ta muốn đi chiếu cố hắn, cũng có thể từ trên người hắn đạt được cơ duyên. Hừ, ta ngược lại muốn xem xem cái tên Hóa Thần trẻ tuổi này có gì không tầm thường.”

Mị Đại nghe vậy, trong lòng buông lỏng, còn may, hắn không có ý định đi làm liều với Kế Ngôn. Hắn mừng rỡ nói: “Nói như vậy, ngươi rất nhanh liền có thể đột phá Hóa Thần rồi?”

Mị Càn gật đầu, ngữ khí khẳng định: “Trong vòng một hai năm, ta nhất định có thể đột phá, có lẽ sẽ còn nhanh hơn.”

Mị Đại càng cao hứng hơn: “Rất tốt, đây mới là Kỳ lân nhi của nhà ta, Mị gia mới là mạnh nhất. Thân là đệ nhất gia tộc, ngươi phải là người đột phá Hóa Thần nhanh nhất trong số các đồng hệ.”

Mị Càn mặt lộ vẻ ngạo nghễ: “Trong Trung Châu, ngoại trừ ta, còn có ai có thể dẫn đầu đột phá Hóa Thần? Giản Nam? Vẫn là Trâu Cương, hoặc là Công Tôn Liệt ẩn tàng rất sâu?”

Mặc dù trong giọng nói mang theo khinh miệt, trên thực tế Mị Càn cũng đang chịu áp lực rất lớn. Bởi vậy, hắn mới xuất quan để tìm kiếm cơ hội và phương pháp khác, tốt hơn là cứ đần độn bế quan tại chỗ.

Từ khi Mị Càn xuất hiện, Vệ Nhâm vẫn luôn im lặng, giờ mới mở lời. Hắn chần chừ một chút, cuối cùng nhắc nhở Mị Càn một câu: “Càn công tử, ngươi phải coi chừng Lữ Thiếu Khanh.”

“Lữ Thiếu Khanh?” Mị Càn nhẹ nhàng nhíu mày, có mấy phần không hiểu: “Vì sao? Hẳn là hắn cũng là một cao thủ? Nguyên Anh chín tầng?”

Vệ Nhâm lắc đầu: “Không phải, nhưng hắn cho ta một loại cảm giác nguy hiểm khó chơi, rất xảo quyệt.” Nói xong, hắn còn ưu thương nhìn xem ngón tay trống rỗng của mình. Bị người lột sạch trữ vật giới chỉ, vốn liếng quét sạch sành sanh, mỗi khi nhớ tới đều có xung động muốn khóc. Cái chuyện này, là người bình thường có thể làm được sao? Mà Lữ Thiếu Khanh lại làm hết sức quen thuộc, bằng vào điểm này, Vệ Nhâm với kinh nghiệm phong phú liền dám khẳng định Lữ Thiếu Khanh khó chơi. Chớ đừng nói chi là hắn còn cho Vệ Nhâm một loại cảm giác mông lung, nhưng đầy nguy hiểm.

“Hừ, mưu sâu kế độc đến mấy trước thực lực tuyệt đối cũng không chịu nổi một kích.” Mị Càn ngạo nghễ lưu lại một câu, sau đó rời đi.

Mị Đại dặn Mị Phi: “Nhanh tranh thủ thời gian đi theo ca của ngươi, gặp phải điều gì không đúng, phải lập tức phát tin tức cho ta…”

***

Giản gia.

Lữ Thiếu Khanh ngồi dưới đình nghỉ mát, cứ thế tùy ý dựa vào cây cột, tay cầm Thiên Cơ bài tiếp tục xem. Đồng thời thỉnh thoảng lột một viên linh đậu ném vào miệng, nhồm nhoàm nhai.

Tại đình nghỉ mát này, ở bên cạnh, Giản Nam đoan chính ngồi trên bàn đá, cúi đầu đang viết gì đó. Trang giấy màu trắng, theo bút mực rơi xuống, từng con chữ nhỏ màu đen sống động hiện ra trên giấy.

Giản Bắc đợi ở phía xa, bên cạnh hắn là Tiêu Y, Tuyên Vân Tâm, Mạnh Tiểu, Phương Hiểu bốn người quây quần một chỗ. Bốn người đều đang chia sẻ những trải nghiệm và tao ngộ của mình trong những năm gần đây, líu lo ríu rít, như một đám chim sơn ca. Giản Bắc cố tình tiến tới, nhưng bất đắc dĩ hắn không được hoan nghênh, bị Tiêu Y một câu “Gã bỉ ổi Trung Châu” đánh lui.

Từ khi Tuyên Vân Tâm và các nàng tới cửa đến bây giờ, đã qua nửa tháng thời gian. Tuyên Vân Tâm và các nàng cũng thuận thế ở lại đây.

Giản Bắc hướng về phía đình nghỉ mát nhìn quanh, hắn có mấy phần nghi hoặc. Hắn hỏi Quản Đại Ngưu bên cạnh: “Cái gì là viết tâm đắc, các ngươi nghe nói qua sao?”

Khoảng thời gian này, Lữ Thiếu Khanh đã gọi Giản Nam sang một bên dạy bảo. Cái gọi là dạy bảo chính là để Giản Nam viết tâm đắc. Giản Bắc hắn còn là lần đầu tiên nghe được từ này, hắn trăm mối vẫn không có cách giải.

Quản Đại Ngưu lắc đầu. Hắn cũng đang ở lại đây, bình thường không có việc gì làm liền cùng Giản Bắc tụ lại một chỗ. Hai người tụ cùng một chỗ, có cảm giác như đang cấu kết với nhau làm việc xấu.

“Đại ca nói cái này có thể đột phá Hóa Thần, ta thấy thế nào đều không đáng tin cậy.”

Quản Đại Ngưu cười: “Hắn đáng tin cậy? Ngươi còn không bằng tin tưởng heo mẹ biết trèo cây. Nếu không phải thực lực của ta không được, ta xác định vững chắc thu thập hắn.”

“Không phải, ngươi biết rõ thực lực chân chính của hắn sao?” Giản Bắc lúc này mới nhớ tới vấn đề này.

“Trước đó là Nguyên Anh sơ kỳ, hiện tại hẳn là trung kỳ đi…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3206: Lữ Thiếu Khanh xuất hiện

Chương 3205: Ta muốn cùng ngươi đánh cược

Chương 3204: Miệng quạ đen tại phát lực