» Chương 1216: Ngươi đến có trưởng giả phong độ
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
Không cứu nổi.
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu hai người nâng trán im lặng.
Mới tí tuổi đầu đã học thói hư của tên kia. Tiểu cô nương ngọt ngào đáng yêu đã thành tiểu thái muội, không thể trở lại như xưa được nữa.
Quản Đại Ngưu nói với Giản Bắc: “Sau này gặp cha nàng, đề nghị hắn luyện thêm một cái ‘tiểu hào’ đi.”
Giản Bắc rất tán thành: “Nhất định rồi, đây là việc bổn phận của chúng ta.”
Mị Càn tự mình tới, đây quả thực là đại sự.
Tuyên Vân Tâm cùng những người khác cũng vây lại.
Tiêu Y chạy tới hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, Mị Càn tới, muốn gặp Đại sư huynh.”
“Chẳng phải đã bảo hắn cút đi rồi sao?” Lữ Thiếu Khanh thản nhiên đáp. “Đại sư huynh ngươi là ai chứ? Mèo mả gà đồng muốn gặp là gặp được sao? Ra ngoài, nói cho hắn biết, bảo hắn cút.”
“Nếu là hắn không cút đâu?” Tiêu Y tiếp tục hỏi.
“Đi tìm Đại sư huynh của ngươi, bảo hắn một kiếm bổ hắn.”
“Phiền chết đi được.”
Lữ Thiếu Khanh dịch chuyển thân thể, khiến mình nằm thoải mái hơn.
Giản Bắc chẳng thèm quay đầu lại, vọt thẳng ra ngoài: “Ta đi mời hắn vào!”
Mị Càn giờ đây không còn là đệ nhất nhân trẻ tuổi ở Trung Châu, nhưng cũng là người thứ hai. Hắn nhận được sự ủng hộ toàn bộ của Mị gia, điều này khác với Ngao Đức.
Đã đến đây rồi, mà không cho người ta vào cửa, lại còn đuổi thẳng cổ, đến lúc Mị gia gây khó dễ cũng là phiền phức. Hơn nữa, nếu để Mị Càn cút đi, Giản Bắc hắn còn xem kịch kiểu gì? Làm sao biết rõ thực lực của Lữ Thiếu Khanh?
Nhất định phải để hai người bọn họ gặp mặt, xem thử là sẽ nảy sinh hoa lửa tình yêu, hay là tia lửa thù hận.
Đi ra bên ngoài, Mị Càn và Mị Phi đang đứng đó. Tuy là huynh muội, nhưng Mị Phi đứng cạnh, hệt như một thị nữ. Khí chất của nàng không thể nào sánh bằng Mị Càn, hai bên tỏa ra khí tức không cùng một đẳng cấp.
Mị Càn chắp tay đứng thẳng, dáng người thẳng tắp, áo trắng phiêu dật. Dù vẻ lo lắng trên mặt đã vơi đi phần nào, nhưng hắn vẫn đủ sức làm say đắm ngàn vạn thiếu nữ.
Nếu là trước kia, Giản Bắc nhất định sẽ thán phục đây là một vị công tử phong nhã.
Thế nhưng, Giản Bắc đã từng gặp Kế Ngôn, giờ thấy Mị Càn, tự nhiên không khỏi âm thầm so sánh hai người. Vừa so, Kế Ngôn tựa như tiên nhân công tử trên trời, thoát tục phiêu dật, còn Mị Càn thì gần gũi hơn, như một công tử phàm trần.
Tuy đều là công tử, nhưng khí chất lại khác biệt một trời một vực, không thể nào so sánh được.
Do đó, Giản Bắc bỗng nhiên tự tin hơn hẳn mấy phần, thân thể bất giác ưỡn thẳng hơn.
“Càn công tử, sao lại rảnh rỗi thế này?” Giản Bắc mỉm cười, chắp tay.
“Kế Ngôn đâu? Bảo hắn ra đây!” Mị Càn thậm chí chẳng thèm nói chuyện, mà là Mị Phi lên tiếng, giọng điệu kiêu căng, vô cùng ngông cuồng.
Mị Càn tuy cùng Giản Bắc bọn hắn là người cùng thế hệ, nhưng hắn tính tình cao ngạo, không có bạn bè thật sự, hắn cũng khinh thường việc giao những người bạn này.
Người yếu hơn hắn, hắn chẳng thèm coi trọng.
Giản Bắc thầm khinh bỉ: Vẫn còn vênh váo như vậy à, làm bộ làm tịch cái gì chứ, Kế Ngôn công tử tốt hơn ngươi nhiều.
Kế Ngôn tuy nói ít, bình thường cũng mang theo một cỗ khí tức “người sống chớ gần”.
Nhưng tuyệt đối không có giống Mị Càn dạng này cao ngạo coi thường, khinh thường người khác.
Giản Bắc thầm nhủ: Quả nhiên không thể nào so được với Kế Ngôn công tử, ngươi kém xa.
Hắn không tức giận, mà nhàn nhạt cười: “Kế Ngôn công tử đang ở bên trong, hai vị mời vào đi.”
Để các ngươi đi vào, xem thử các ngươi gặp được đại ca ta sẽ xảy ra chuyện gì.
Mị Phi sững sờ, sau đó nổi giận: “Kiêu ngạo thật lớn! Hắn tính là cái gì?”
Anh ta là ai, ngươi Giản Bắc còn không rõ ràng sao?
Thế mà không ra cửa nghênh đón, quả nhiên là đồ nhà quê đến từ châu khác, không có chút lễ phép nào.
“Kế Ngôn công tử là Hóa Thần!”
Giản Bắc một câu, trong nháy mắt khiến Mị Phi không lời nào để nói.
Dù Mị Càn thân phận có cao hơn, thế lực phía sau có lớn đến mấy, hắn hiện tại cũng vẫn là Nguyên Anh.
Giản Bắc quay người đi vào: “Muốn gặp Kế Ngôn công tử, mời vào đi.”
Mị Càn trầm mặc một lát, cuối cùng bước vào trong.
Mị Phi đi theo vào, phát hiện nơi này có không ít người.
Đặc biệt là nhìn thấy Tuyên Vân Tâm cũng ở đây, trong lòng nàng lập tức càng thêm khó chịu.
“Hừ, nhiều người như vậy tụ ở chỗ này, là đến nịnh bợ Kế Ngôn sao?” Mị Phi khó chịu mở miệng.
Vô luận là Tuyên Vân Tâm, hay là Mạnh Tiểu, Phương Hiểu, đều là đến từ những châu khác, trong mắt nàng là đồ nhà quê.
Tiêu Y lập tức cất tiếng: “Ta còn tưởng là ai mà lại ngông cuồng thế này, hóa ra là ngươi cái lão nữ nhân này.”
Tiếng nói đáng ghét, thật là chán ghét.
Mị Phi vừa nghe thấy tiếng này, trong lòng nộ khí lập tức bốc lên.
“Cảnh cáo ngươi đó, đây là bằng hữu của ta, cũng là bằng hữu của sư huynh ta, ngươi khách khí với các nàng một chút.”
“Bằng hữu?” Mị Phi khinh thường, khinh miệt nói: “Một đám kẻ yếu ôm đoàn sưởi ấm mà thôi.”
“Kẻ yếu?” Tiêu Y cười, chỉ vào Tuyên Vân Tâm mấy người: “Ngươi có thể tùy tiện chọn một người, xem ngươi có đánh lại được không?”
“Hơn nữa, nhóm chúng ta mỗi người đều trẻ hơn ngươi, ngươi thân là trưởng bối, có thể có phong độ của trưởng bối không?”
Trưởng bối?
Mị Phi giận đến mức mắt đều sắp lồi ra.
Đây không phải đang nói nàng già sao?
Quả nhiên là đồ nhà quê không lễ phép.
Mị Phi sắp phát điên lên, gầm giận: “Đáng chết xú nha đầu, ta muốn giết ngươi.”
“Đến đây, bại tướng dưới tay, cũng dám nói dũng?” Đối mặt với Mị Phi cái kẻ bại tướng dưới tay này, Tiêu Y tuyệt không sợ, ngược lại lòng tin mười phần, tràn đầy tự tin: “Lần này ta không xé nát cái miệng thối của ngươi ra mới lạ.”
Bàn về cãi nhau, Tiêu Y ai cũng không sợ.
Đi theo nhị sư huynh lăn lộn lâu như vậy, thực lực chẳng ra sao cả, nhưng miệng pháo nhất định phải tu luyện tới nơi tới chốn.
Miệng thối?
Mị Phi thật sự điên rồi.
Rốt cuộc là ai miệng thối, chính ngươi còn không rõ ràng sao?
Đáng chết!
Mị Phi nhịn không được, trực tiếp xuất thủ.
Linh lực phun trào, tiếp đó một đạo phong nhận hội tụ mà thành, cấp tốc hướng phía Tiêu Y lao tới, hận không thể chém Tiêu Y thành hai khúc.
Tiêu Y nhẹ nhàng vung tay lên, một cỗ vô hình linh lực vung ra.
Tiêu Y hiện tại là Nguyên Anh sơ kỳ, tam trọng cảnh giới, mạnh hơn Mị Phi vẫn dậm chân tại chỗ.
Cho nên chỉ là vừa đối mặt, Mị Phi đã bị đánh cho luống cuống tay chân, kêu lên liên tục, vô cùng chật vật.
Trong lòng nàng vừa sợ vừa giận, tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ trong ba bốn tháng, thực lực Tiêu Y lại tăng tiến nhanh đến mức nàng không cách nào ngăn cản.
“Hừ!”
Bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên, tựa như gió lạnh phá tới, giúp Mị Phi đỡ được đòn phản công của Tiêu Y.
Tiêu Y cảm nhận được uy hiếp to lớn, đầu tiên là cảnh giác, nhưng sau đó lại khó chịu.
Nàng trào phúng Mị Phi: “Vẫn là, đánh không lại liền để lão già hơn đến, ngươi có tin ta đánh cho răng chó của hắn rụng hết không…”