» Chương 1221: Đến, đi mắng ngươi cha dừng lại
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
Mị Càn quả thực đang do dự. Đạo tâm, đây tuyệt không phải thứ có thể mang ra đùa giỡn. Chỉ cần xảy ra chút vấn đề, cả đời này xem như bỏ đi.
Tuy nhiên, Lữ Thiếu Khanh lại không chút do dự, dứt khoát rành mạch lập lời thề, khiến Mị Càn không thể không làm theo.
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng hắn không hề sợ hãi.
Nhìn thấy Mị Càn lập lời thề xong, Lữ Thiếu Khanh cười càng thêm vui vẻ, trước tiên khen ngợi: “Người tốt!”
Mị Càn lập lời thề xong, lạnh lùng nói: “Một tháng sau, ta sẽ trở lại. Đến lúc đó, hãy để sư huynh ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Một tháng thời gian, hắn trở về tu luyện một chốc là sẽ qua nhanh thôi. Đến lúc đó, hắn sẽ lại tới đây để Kế Ngôn làm bồi luyện cho mình, hắn có lòng tin có thể rất nhanh đột phá.
“Ha ha, Càn công tử, đại giá quang lâm, sao không báo trước một tiếng?”
Bỗng nhiên, một giọng nói hùng hậu vang lên, tiếp đó, một người trung niên xuất hiện.
“Phụ thân!”
Giản Bắc kinh ngạc, cha mình thế mà cũng tới? Muốn làm gì đây?
Giản Văn Tài xuất hiện, khách khí chắp tay với Mị Càn. Thân là một gia chủ, lẽ ra hắn không nên tới đây nhúng tay vào chuyện của thế hệ trẻ tuổi. Thế nhưng, khi nghe tin Mị Càn tới đây, hắn không kìm được lo lắng.
Nếu nơi này chỉ có con trai và con gái hắn thì chẳng có vấn đề gì. Tất cả đều là lớp tiểu bối, dù có xung đột với nhau cũng không đáng lo ngại. Thế nhưng, nơi này không chỉ có con trai và con gái hắn, mà còn có Kế Ngôn. Trong lần xung đột với Ngao gia trước đó, ba vị trưởng lão đến can thiệp vẫn kinh ngạc mà rút lui.
Mị Càn lần này tới đây, vạn nhất là nhằm vào Kế Ngôn mà đến, làm lớn chuyện, bị Kế Ngôn lỡ tay đánh chết. Giản gia sẽ không thoát khỏi trách nhiệm, sau này sẽ trở thành tử địch với Mị gia. Đây không phải là kết cục hắn mong muốn. Huống chi, cả con trai lẫn con gái hắn đều ở đây, bởi vậy, hắn vẫn đích thân đến một chuyến. Nếu không đến, trong lòng hắn sẽ không yên.
Mị Càn nhìn Giản Văn Tài, cười khẩy: “Giản gia, ha ha…” Giản Nam, trong lòng hắn, đã bị phế bỏ. Đi theo Lữ Thiếu Khanh, một kẻ hệt như đứa trẻ, lại tin tưởng hắn không chút nghi ngờ, cho rằng đi theo hắn liền có thể đột phá Hóa Thần. Cách làm ngây thơ như thế, chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ.
Nếu nói trước đây Mị Càn còn có chút kiêng dè Giản Nam, coi nàng là một trong số ít đối thủ cạnh tranh của mình. Hiện tại, hắn đã không còn lo lắng như vậy nữa. Đệ nhất nhân trẻ tuổi của Trung Châu, vẫn phải là hắn.
Giản Nam ư? Đã phế bỏ rồi. Giản Nam phế bỏ, cũng đồng nghĩa với việc Giản gia bị phế bỏ.
Giản Văn Tài sửng sốt, đây là ý gì? Ta chào hỏi ngươi, ngươi lại cười ha ha? Ha ha cái gì mà ha ha, ngươi không biết nói chuyện sao? Nếu là con trai ta, ta không thể không đánh cho hắn một trận.
Giản Văn Tài vừa tới đây, cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, càng không biết cuộc cá cược giữa Lữ Thiếu Khanh và Mị Càn. Hắn ném ánh mắt hỏi thăm về phía con trai mình: “Không có xảy ra chuyện gì lớn đấy chứ?” Thấy con trai lắc đầu, Giản Văn Tài nhẹ nhõm thở phào trong lòng, chỉ cần hai bên không xảy ra xung đột quá lớn, vậy là ổn rồi.
Cùng lúc đó, Giản Nam thấy phụ thân mình đến, nét mặt nàng có chút không tự nhiên. Từ lần gặp Giản Văn Tài trước đó, Giản Nam đã rất lâu không gặp lại ông. Hiện tại, nàng như thị nữ theo sát bên Lữ Thiếu Khanh, nghe theo phân phó của hắn mà làm việc, trong lòng ít nhiều có chút không tự nhiên. Chỉ e Giản Văn Tài biết được, sẽ càng thêm thất vọng về nàng.
Đột nhiên, Lữ Thiếu Khanh tiến đến gần hai bước, nói khẽ với nàng: “Đến đây, đi mắng cha ngươi đi.”
“Cái gì?” Giản Nam sửng sốt, trên khuôn mặt tuyệt sắc đầy vẻ ngạc nhiên, khó tin nhìn Lữ Thiếu Khanh. Nàng nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
“Ngươi nói gì?” Nàng lần nữa xác nhận.
Giọng Lữ Thiếu Khanh không lớn, vừa đủ để Giản Nam nghe rõ: “Ngay bây giờ, đi mắng cha ngươi một trận.”
Giản Nam xác nhận mình không nghe lầm xong, liếc xéo Lữ Thiếu Khanh một cái thật dài. Tên gia hỏa này chắc chắn vẫn chưa tỉnh ngủ, loại yêu cầu này hắn cũng dám đưa ra sao? Giản Nam chỉ coi như không nghe thấy. Yêu cầu vô lý quá đáng như thế, thật quá đáng!
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục cười nói: “Đừng quên ngươi đã lập lời thề. Đi thôi, đi mắng hắn một trận.”
“Trọng nam khinh nữ, không mắng hắn thì mắng ai? Ngươi nếu không biết mắng chửi người thế nào, lát nữa ta sẽ truyền âm dạy ngươi cách mắng.”
Còn muốn dạy ta mắng phụ thân ta ư? Tên gia hỏa đáng ghét này.
Giản Nam hừ một tiếng: “Hừ, nằm mơ!” Lữ Thiếu Khanh bảo nàng đi giết người phóng hỏa nàng còn có thể làm, nhưng muốn nàng đi mắng phụ thân mình – loại chuyện đại nghịch bất đạo này, có đánh chết nàng cũng sẽ không làm.
Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt lộ rõ sự kiên quyết: “Cho dù vi phạm lời thề của ta, ta cũng sẽ không nghe ngươi.” Mặc dù Giản Văn Tài thể hiện tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng không có nghĩa là Giản Nam sẽ bất mãn với ông.
“Cũng không phải bảo ngươi làm gì ghê gớm, chỉ là đi mắng hắn vài câu, mắng cho hắn tỉnh ra. Bằng không, cho dù ngươi trở thành Hóa Thần, cũng không chắc khiến hắn hài lòng, ngược lại sẽ càng thêm thất vọng, bởi vì ca ngươi còn kém hơn ngươi. Không mắng hắn, làm sao thay đổi được loại tư tưởng này của hắn? Ngươi muốn cả đời đều bị hắn coi thường sao?
Mắng hắn, mắng cho hắn tỉnh ra, để hắn biết rõ ngươi cũng là con gái hắn, không hề thua kém ca ngươi, ngươi cũng có thể đại diện Giản gia mà đi tới huy hoàng. Ngươi không vì mình mà suy nghĩ, thì cũng vì ca ngươi mà suy nghĩ đi? Ngươi càng lợi hại, hắn sẽ càng thất vọng về ca ngươi, và càng thất vọng về cả hai người các ngươi. Đương nhiên, ta cũng không bắt buộc ngươi phải đi mắng. Chính ngươi hãy cân nhắc cho rõ, làm hay không tùy ngươi.”
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh tự nhiên bước ra, để Giản Nam tự mình suy nghĩ cho kỹ.
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên đi đến bên Giản Bắc, nhìn Giản Văn Tài hỏi một câu: “Sao thế? Cha ngươi vội vàng tới nịnh bợ hắn sao?”
“Đại ca, huynh có thể đừng nói nhảm được không? Suốt ngày làm xấu thanh danh Giản gia ta.”
Giản Bắc trừng Lữ Thiếu Khanh một cái, đùa gì thế, kia là cha hắn, cũng là cao thủ Hóa Thần cảnh, làm sao lại đến nịnh bợ Mị Càn? Mị Càn có lợi hại đến mấy, cũng chỉ là lớp tiểu bối, không xứng đáng để cha hắn phải tới nịnh bợ.
“Ngươi nhìn xem, chẳng phải rất giống sao?” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Giản Văn Tài cách đó không xa, lúc này Giản Văn Tài đang khách sáo với Mị Càn. Mị Càn lại xụ mặt, chẳng mấy khi đáp lại, nhìn thì quả thực có vài phần cảm giác nhiệt tình mà bị hờ hững.
Chậc!
Giản Bắc không dám nói tiếp, nếu để phụ thân hắn biết chuyện, không chừng đến lúc đó lại muốn đánh hắn một trận. Hắn vội vàng nói sang chuyện khác: “Đại ca, huynh thật sự có thể giúp muội ta đột phá Hóa Thần trong vòng một tháng sao?”
Trước đây ước định là một năm, vậy mà đến bây giờ cũng chỉ mới hai ba tháng, còn cách mục tiêu rất xa.
“Có thể chứ, chỉ cần nàng nghe lời ta.”
Quản Đại Ngưu bỗng nhiên chen lời nhắc nhở: “Nếu như không đột phá được, ngươi sẽ thua cuộc cá cược đó…”