» Chương 1223: Giản Nam mắng xong, Giản Bắc tiếp lấy mắng?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025

“Đi uống hoa tửu?”
Đám người đều ghé mắt nhìn.
Giản Văn Tài kịp phản ứng, việc này nhất định phải giải thích: “Ta không có!”
Nói đùa, người mấy trăm tuổi còn đi uống hoa tửu, cái thể diện này còn giữ lại làm gì?

Tiêu Y vội vàng thè lưỡi: “Ai nha, không có ý tứ, ta nói sai. Ta còn tưởng rằng mắng là cha ta.”

Giản Bắc ôm mặt quỳ: “Lần này thật sự xong đời rồi!”
Muội muội thế mà lại chạy đến mắng phụ thân, hành động này đặt ở Trung Châu cũng là độc nhất vô nhị, gây chấn động cực lớn.
“Đại ca, ngươi hại chết chúng ta rồi!”
Muội muội mắng phụ thân, ta cũng chắc chắn không thoát tội, đến lúc đó khẳng định phải ăn một trận đòn.
Lão muội à, ngươi hồ đồ quá!
Ngươi làm sao lại nghe lời tên gia hỏa này mê hoặc chứ?
Ngươi đến mắng ta cũng tốt hơn, chạy đi mắng phụ thân, đến lúc đó ngươi sẽ chỉ khiến phụ thân càng thêm thất vọng.
Sớm biết đã nghe lời đại ca, đuổi Mị Càn đi là tốt rồi.
Hối hận không kịp! Hối hận không kịp mà!

“Có vấn đề gì sao?” Lữ Thiếu Khanh nói với Giản Bắc: “Bình tĩnh một chút, không phải chuyện gì xấu.”
“Không phải chuyện xấu?” Giản Bắc hận không thể nắm tai Lữ Thiếu Khanh mà gào thét: “Thế này còn gọi không phải chuyện xấu?”
“Ngươi biết rõ tính tình phụ thân ta thế nào mà, ngươi còn để muội ta đi mắng phụ thân ta, ngươi nghĩ cái gì vậy hả?”
“Đến lúc đó phụ thân ta tức giận, ngươi tốt nhất giúp ta dỗ ông ấy nguôi giận đi, không thì ta với ngươi không xong đâu!”
“Gấp cái gì?” Lữ Thiếu Khanh vẻ mặt ghét bỏ, gắt gỏng: “Bình tĩnh đi, chuyện có đáng gì đâu?”
Giản Bắc trợn trắng mắt, tức đến chết đi được.
Chuyện có đáng gì đâu?
Đối với ngươi là chuyện nhỏ, nhưng với ta thì trời sập rồi!
“Chuyện lớn hơn nhiều! Không thấy Mị Càn vẫn còn ở đây sao?”
Mị Càn và Mị Phi hai huynh muội không ở đây thì mọi chuyện còn dễ nói.
Tuy nhiên, Mị Càn và Mị Phi đang ở đây, không bao lâu nữa, chuyện con gái nhà họ Giản bất mãn cha, công khai mắng cha mình chắc chắn sẽ đồn ra ngoài, đến lúc đó phụ thân hắn sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp ai.
Nghĩ tới đây, Giản Bắc nhìn chằm chằm Quản Đại Ngưu: “Thằng béo, ngươi dám đồn chuyện ở đây ra ngoài, ta sẽ giết chết ngươi!”
Quản Đại Ngưu sờ đầu, cười ha ha: “Yên tâm, yên tâm…”
Nhưng vẻ mặt hắn trông thế nào cũng giống như nói một đằng làm một nẻo.
“Ta không đùa với ngươi!” Giản Bắc nổi giận: “Ngươi mà dám, ta liền đánh chết ngươi!”
Quản Đại Ngưu chỉ về phía Mị Càn, đôi mắt nhỏ lộ vẻ giảo hoạt: “Ta thấy ngươi đánh chết hai người bọn họ còn hơn. Bọn họ chắc chắn sẽ nói ra…”

Cách đó không xa, Mị Càn và Mị Phi cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Tuyệt đối không ngờ rằng Giản Nam, vốn luôn bình tĩnh, khiêm tốn, tựa như một cô gái ngoan hiền, lại dám công khai mắng phụ thân Giản Văn Tài của mình trước mặt hai người họ.
Sau khi phản ứng kịp, Mị Phi suýt bật cười thành tiếng.
Ở đây lại được chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn luân thường của Giản gia, kích thích đến mức khó tin.
Xét thấy sự ghen ghét đối với Giản Nam, Mị Phi đã nghĩ cách làm sao để truyền bá chuyện bát quái này khắp Trung Châu.
Trong lòng nàng âm thầm quyết tâm: “Hừ, để các ngươi, những kẻ đàn ông mù mắt kia, biết rõ nữ thần trong suy nghĩ của các ngươi rốt cuộc là kẻ thế nào!”

Mị Càn nhìn thoáng qua Giản Nam. Giản Nam sau khi mắng xong Giản Văn Tài thì cúi đầu, thân thể cứng đờ, giống một đứa trẻ làm sai chuyện.
Hắn khẽ lắc đầu: “Nếu để một người như thế vượt qua mình, thật quá mất mặt.”
Hừ, nhưng mà, loại người như ngươi mà cũng đòi vượt qua ta, nằm mơ đi!
Mị Càn thầm nhủ trong lòng, sau đó hắn nhìn sang Lữ Thiếu Khanh ở cách đó không xa, cười lạnh: “Ngươi đừng nói với ta, đây cũng là cách của ngươi đấy nhé?”
“Đúng vậy.”
“Thằng nhãi vô tri!”
Mị Càn trong lòng càng thêm coi thường.
Thậm chí có chút hối hận vì đã dám cá cược với loại gia hỏa này, tự hạ thấp đẳng cấp của mình.
Truyền ra ngoài cũng rất mất mặt.
“Một tháng sau, ta sẽ quay lại!”
Nghĩ tới đây, Mị Càn không muốn nán lại đây lâu hơn nữa.
Ở đây với những người này chỉ là lãng phí thời gian.

“Gấp cái gì?” Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở miệng: “Không bằng đợi một chút?”
“Đợi một chút?” Mị Phi cười, cười đến run cả cành hoa: “Ha ha, chẳng lẽ tiếp theo còn có vở kịch hay nào nữa sao?”
“Đừng nói là Giản Nam mắng xong rồi, Giản Bắc lại tiếp tục mắng chứ?”
Ngọa tào!
Giản Bắc muốn chửi người!
Ngươi im đi, không ai bảo ngươi câm à?

Giản Văn Tài bị con gái mắng một trận trước mặt mọi người.
Hơn nữa còn thẳng thừng mắng hắn trọng nam khinh nữ, khiến hắn không nhịn nổi nữa.
Hắn cũng không phải là trọng nam khinh nữ, nhưng con trai không chịu tiến tới, không bằng con gái, cho nên nhiều lúc, hắn dạy dỗ con trai là muốn con trai nỗ lực hơn một chút.
Đối với con gái hắn không có nhiều yêu cầu hơn.
Và cứ như thế, bên ngoài nhìn vào liền giống như hắn trọng nam khinh nữ.
Giản Văn Tài dù sao cũng là gia chủ đại gia tộc, thân phận ở Trung Châu này cũng là hàng đầu.
Bị mắng như vậy, trong lòng dâng lên oán khí, oán khí tự nhiên đổ lên đầu Lữ Thiếu Khanh.
Kế Ngôn công tử thần võ đến vậy, vì sao lại có một sư đệ không đáng tin cậy như thế?
Thế mà mê hoặc con trai và con gái mình thành ra cái dạng này, cô gái ngoan hiền trước kia, sao lại trở nên phản nghịch như vậy chứ?

Lập tức, hắn quát lớn một tiếng: “Giản Bắc, lại đây!”
Giản Bắc không dám hé răng, ngoan ngoãn bước tới.
“Ngươi làm ăn cái gì? Ngươi là đại ca, ngay cả việc bổn phận cũng không làm được sao?”
Là bổn phận của một người anh cả là phải chăm sóc tốt muội muội.
Hiện giờ muội muội bị Nhân Giáo làm hư, ngươi, người làm anh, khó thoát tội lỗi!
“Phụ thân, ta…”
Giản Bắc cố gắng giải thích vài câu, nhưng lại phát hiện mình không thể nào giải thích.
Nhìn phụ thân như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Giản Bắc trong lòng phiền muộn không thôi.
Chết vì bị hố rồi!
“Ngươi cứ để mặc muội muội làm bậy à?”
Nói là tùy ý Giản Nam làm bậy, nhưng thực chất là âm thầm bất mãn Lữ Thiếu Khanh vì đã khiến con gái hắn thành ra thế này.

Mị Càn thấy thế, không ngại thêm vào một câu: “Giản gia chủ, kẻ như hắn mà xen vào với Giản Nam thì chỉ hại nàng thôi.”
Lời nói này của Mị Càn cũng là ác ý hãm hại người khác. Chỉ cần Giản Văn Tài mang Giản Nam về, rời xa Lữ Thiếu Khanh, đừng nói một tháng, dù là một năm, Lữ Thiếu Khanh cũng không có cơ hội để Giản Nam đột phá.
Lời nói này của hắn là muốn tăng thêm một phần bảo hiểm cho trận cá cược này, để hắn chắc thắng không thua.

Mị Phi đắc ý trong lòng, nói với Lữ Thiếu Khanh với giọng cười ha hả: “Loại con nít ranh chưa mọc lông như ngươi mà cũng dám học người làm thầy ư? Đúng là làm hỏng đệ tử!”
Lữ Thiếu Khanh đốp lại một câu: “Lão cô bà, đừng nói chuyện. Mấy người phụ nữ ở đây, chỉ có ngươi lớn tuổi nhất, nhưng cũng là kẻ mù nhất đấy!”
Phốc!
Chỉ một câu nói, lại khiến Mị Phi tức đến thổ huyết.
“Hỗn… hỗn đản…”
“Để xem sau một tháng nữa, ngươi… ngươi làm sao thắng được ca ca ta, đến lúc đó ngươi cứ chờ mà khóc đi!”
“Khóc gì chứ, ta thấy ca ngươi rất nhanh sẽ phải khóc thôi.” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Giản Nam nói: “Đến giờ cũng vẫn chưa phát hiện sao?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Giản Nam, tất cả đều khẽ giật mình. Lúc này, ánh mắt Giản Nam sáng rực như tinh quang, toát ra vẻ rạng rỡ, thu hút mọi ánh nhìn.

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3207: Rình coi cảm giác lại tới

Chương 3206: Lữ Thiếu Khanh xuất hiện

Chương 3205: Ta muốn cùng ngươi đánh cược