» Chương 1231: Chữa trị

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025

“Đại ca, ngươi muốn linh thạch!” Giản Bắc oán giận đưa một chiếc trữ vật giới chỉ qua.

Lữ Thiếu Khanh đón lấy, nhưng lại bị Giản Bắc níu lại, không chịu buông.

“Ta đi, ngươi còn muốn giật nợ sao?” Lữ Thiếu Khanh một chưởng quất tới, đánh bật tay Giản Bắc ra. “Mau đưa đây! Mới ba ngàn vạn linh thạch, có cần thiết phải như muốn mạng ngươi vậy không? Ngươi có thể có chút tiền đồ không? Sao không học theo Mị gia đi? Ba ngàn vạn linh thạch này của ngươi qua mười ngày mới lấy ra, người ta Mị gia đưa tới ngay trong ngày. Nên học hỏi người ta nhiều vào, đừng làm đồ quỷ hẹp hòi.”

Giản Bắc đau lòng rên rỉ: “Mị Càn có Mị gia chống lưng, còn ta đây là tiền tích cóp của mình. Vì góp đủ số tiền đó, ta phải cầu ông, cầu bà mới có.”

Chẳng phải Mị gia sẽ nhanh chóng đưa tới sao? Bọn hắn khẳng định bị hù chết. Nếu không đưa linh thạch, chẳng khác nào phế bỏ đạo tâm của Mị Càn.

“Ngươi làm gì không cầu cha ngươi?” Lữ Thiếu Khanh tiếp tục khinh thường. “Có cha không cầu, lại đi cầu người khác, ngươi bảo ngươi không bị coi thường ta cũng chẳng tin.”

Giản Bắc đáp lại một cách thản nhiên: “Cha ta sẽ đánh ta. Haizz, muội muội đột phá trở thành Hóa Thần, áp lực của ta càng lớn. Hôm trước ta còn bị cha ta đánh một trận, đau chết đi được, cường độ cũng lớn hơn trước kia không ít. Đại ca, ngươi có thể giúp ta cũng nhanh chóng đột phá được không?”

Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh đột nhiên biến mất, đôi mắt hắn hơi rũ xuống đánh giá Giản Bắc.

Ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại khiến Giản Bắc cảm thấy mình như bị nhìn thấu, mọi suy nghĩ trong lòng đều không thể che giấu trước mặt Lữ Thiếu Khanh.

Bị ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm, Giản Bắc trong lòng thầm thì, vừa định nói gì đó thì Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi cần sao?”

Giản Bắc giật thót mình, vội vàng cười ha hả nói: “Thiên phú ta không tốt, so với muội muội yếu quá, đương nhiên cần.”

Tên này chẳng lẽ đã nhìn ra điều gì rồi sao?

Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: “Cho ta năm ngàn vạn linh thạch, ta có thể đảm bảo ngươi trong vòng một năm có thể đạt tới Nguyên Anh cảnh tầng chín.”

“Móa, đại ca, ngươi ăn cướp à! Kiếp trước ngươi có phải là sơn tặc không?”

Giản Bắc cằn nhằn, xoay người bỏ chạy: “Ngươi có đem ta đi bán cũng không có nhiều linh thạch đến thế mà đưa cho ngươi.”

Giản Bắc thừa cơ rời đi. Ở cùng Lữ Thiếu Khanh, áp lực đối với hắn quá lớn. Tựa hồ mình đã bị Lữ Thiếu Khanh nhìn thấu.

Giản Bắc vừa quay người, trong lòng lại thầm nghĩ: Hẳn là sẽ không nhìn thấu ta đâu nhỉ? Ngay cả tiểu muội ta còn chưa nói, có ai biết rõ đâu?

Nhưng đúng lúc này, giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới: “Đừng kìm nén, kìm nén quá lâu không tốt cho thân thể đâu.”

Toàn thân Giản Bắc chấn động, tựa hồ có một dòng điện chảy qua cơ thể hắn, bay thẳng lên đỉnh đầu, khiến da đầu và tóc hắn tê dại.

Hắn đột nhiên quay đầu, nhưng lại phát hiện Lữ Thiếu Khanh đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.

Mình quả nhiên đã bị hắn xem thấu. Tên này, quả thật là đáng sợ.

Giản Bắc da đầu tê dại rời đi.

Lữ Thiếu Khanh thì đã trở về nơi mình ở một mình. Nơi này được hắn bố trí trận pháp cẩn mật, không có hắn cho phép, trừ phi có người có tạo nghệ trận pháp cao hơn hắn mới có thể trực tiếp xông vào. Bằng không, dù có xông vào cũng tìm không thấy vị trí thực sự của hắn.

Vừa rồi những lời nói với Giản Bắc, Lữ Thiếu Khanh cũng không phải thuận miệng bịa chuyện.

Từ khi gặp Giản Bắc, Lữ Thiếu Khanh đã cảm nhận được Giản Bắc không tầm thường. Co được dãn được, không quan tâm mặt mũi, có mấy phần giống hắn. Tâm trí thành thục, hòa hợp với mọi người, không mang theo một tia cảm giác không hài hòa. Đối mặt người tuổi tác lớn hơn mình, hắn vẫn có thể “đại ca đại ca” mà hô. Giống như một vị trí giả du hí nhân gian, Hồng Trần Luyện Tâm.

Theo người khác, Giản Nam là thiên tài của Giản gia, nhưng theo Lữ Thiếu Khanh, thiên tài chân chính lại là Giản Bắc. Đạo tâm kiên cố thành thục của hắn vượt xa Giản Nam. Người có đạo tâm như thế mà nói hắn không có thực lực thì chỉ có thể là chuyện nực cười.

Tuy nhiên, Giản Bắc làm bộ dạng này tự nhiên có đạo lý của riêng hắn, Lữ Thiếu Khanh không đi truy vấn cho đến cùng. Đối với hắn mà nói, chỉ cần không gây thêm phiền phức cho mình thì quản nhiều làm gì đây? Hắn cũng không phải Tiêu Y.

“Hiện tại, bắt đầu đi…”

Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, sau đó thân ảnh lóe lên, biến mất tại chỗ, xuất hiện tại thời gian trong phòng.

Nhìn quanh không gian đã khôi phục, Lữ Thiếu Khanh thở dài, cảm khái ngàn vạn: “Khó khăn quá, may mắn là Trung Châu nơi này coi như có chút linh thạch. Không hổ là Trung Châu…”

Chiếc nhẫn của mình còn có hai vết nứt thật dài, Lữ Thiếu Khanh lại lẩm bẩm: “Hi vọng đủ đi.”

Ba ngàn vạn của Giản Bắc, ba ngàn vạn từ tay thổ hào Bao Dịch, cộng thêm một trăm triệu của đại thổ hào Mị gia. Lữ Thiếu Khanh trên người đã có một trăm sáu mươi triệu linh thạch, cộng thêm bốn triệu còn lại trước đó, Lữ Thiếu Khanh lệ nóng doanh tròng: “Một trăm sáu mươi triệu a, một trăm sáu mươi triệu! Nếu không làm gì, ta có thể nằm trên linh thạch mà ngủ.”

Sau đó hắn đặt ánh mắt lên trên quan tài, u oán nói: “Ma quỷ à, ma quỷ, ngươi lần này nể mặt một chút, ăn ít thôi…”

Một vạn, hai vạn, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn, một trăm triệu…

Theo linh thạch không ngừng được đổ vào lư hương, lư hương như một miệng vực sâu không đáy không ngừng thôn phệ. Lữ Thiếu Khanh đau lòng gần rơi lệ: “Ăn ít thôi, ăn ít thôi, ăn quá no không tốt cho ngươi đâu, căng bụng quá, ngươi liền thật sự chết rồi đấy.”

Sau khi Lữ Thiếu Khanh đổ toàn bộ một trăm sáu mươi triệu linh thạch vào lư hương, quan tài bỗng nhiên đại phóng quang mang, ánh sáng mãnh liệt khiến Lữ Thiếu Khanh không mở mắt ra được. Sau một khắc, hắn liền bị đá văng ra.

“Móa!” Lữ Thiếu Khanh mắng to. “Đúng là tên đại hán móc chân, không có chút nào ôn nhu.”

Hắn cúi đầu nhìn chiếc trữ vật giới chỉ trong tay, trên đó tản ra một chút quang mang. Trong ánh sáng lấp lánh, vết nứt trên chiếc nhẫn đang chậm rãi khôi phục.

Nhìn vết nứt trên đó như những con sâu nhỏ nhúc nhích, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khép lại biến mất, Lữ Thiếu Khanh trong lòng bỗng nhiên an tĩnh lại.

Đợi đến khi vết nứt trên chiếc nhẫn hoàn toàn biến mất, khôi phục như ban đầu, Lữ Thiếu Khanh triệt để thả lỏng, trực tiếp nằm xuống đất.

Nhìn lên nóc nhà, Lữ Thiếu Khanh như rất mệt mỏi, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng kết thúc.”

Lừa gạt, hãm hại, cuối cùng cũng chữa trị được chiếc nhẫn.

Đây là chỗ đứng căn bản của hắn ở thế giới này. Không có chiếc nhẫn này, hắn cùng người bình thường không khác là bao. Dù có mấy phần thiên phú, nhưng cũng không thể so sánh với những yêu nghiệt như Kế Ngôn.

Mà bây giờ, lá bài tẩy của hắn đã khôi phục.

Không cần lo lắng sẽ lạc hậu người khác. “Không cần lo lắng bị Đại sư huynh đánh tơi bời mà không có cách nào hoàn thủ. Làm sư đệ, thật sự quá khó khăn.”

Lữ Thiếu Khanh đứng dậy, thân ảnh lóe lên, hắn lần nữa tiến vào…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3180: Lớn như vậy một con rồng, ngươi ăn hết?

Chương 3179: Một ngụm thôn phệ

Chương 3178: Sợ điểm, ta không chê cười ngươi