» Chương 1275: Đem hắn dẫn tới, ta dùng trận pháp trấn sát hắn
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
“Nhị sư huynh, là ai? Ở đâu? Sao ta biết được? Ta cũng muốn đi cùng!” Tiêu Y cuối cùng cũng chớp được cơ hội lên tiếng, vừa mở lời đã tuôn ra một tràng câu hỏi.
Mạnh Tiểu ở bên cạnh bổ sung thêm một câu: “Là nam hay nữ?”
“Nếu là nữ, ta sẽ đập nát đầu chó của ả!”
“Mị Càn!”
Thân ảnh Lữ Thiếu Khanh dần biến mất, chỉ để lại một câu nói văng vẳng: “Đừng đi theo, ta chỉ cáo biệt một tiếng rồi đi.”
“Đừng có mà nhớ ta quá đấy!”
Mị Càn?
Tuyên Vân Tâm cùng những người khác nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ ngơ ngác. Mạnh Tiểu lắc đầu lia lịa, chần chờ hỏi: “Ta không nghe lầm chứ?”
Tiêu Y gật đầu xác nhận: “Không nghe lầm, nhị sư huynh nói đích thật là Mị Càn.”
“Kỳ lạ thật, sao hắn lại muốn cáo biệt với Mị Càn? Chẳng lẽ hắn và Mị Càn đã thành bạn tốt rồi?”
Nếu là bạn tốt, đâu đến mức vừa rồi ném muội muội của Mị Càn vào hồ nước ngậm bùn chứ.
Tuyên Vân Tâm lại một câu nói toạc móng heo, vạch trần mục đích thực sự của Lữ Thiếu Khanh: “Mị gia phái người đuổi giết hắn, với tính cách của hắn, tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy.”
“Ngao gia phái người đuổi giết hắn, hắn liền đánh cho hai huynh đệ Ngao gia một trận.”
“Mị Phi là nữ, hắn không đánh nữ nhân, cho nên, hắn chỉ có thể đi tìm Mị Càn.”
Tiêu Y kích động reo lên: “Nhị sư huynh muốn đi đánh một trận Mị Càn sao?”
“Ta muốn đi xem kịch!”
Chuyện kích thích như thế mà bỏ lỡ, quay về tu luyện cũng chẳng còn tâm trí.
Mạnh Tiểu cũng giơ tay la lớn: “Ta và ngươi cùng đi!”
Tuyên Vân Tâm không nói gì, chỉ nhìn về hướng Mị gia rồi bước đi. Tiêu Y và những người khác vội vàng đuổi theo. Lữ Thiếu Khanh tuy nói không cho họ đi theo, nhưng nếu không đi xem tận mắt thì sự tiếc nuối này ai sẽ đền bù cho họ? Vả lại, Lữ Thiếu Khanh là sư huynh của Tiêu Y, chứ đâu phải sư huynh của các nàng, dựa vào đâu mà phải nghe lời hắn?
Về phía Mị gia, Mị Đại đang đau đầu như búa bổ. Mệnh giản của Mị Bắc Lạc vỡ tan, điều đó có nghĩa là vị tứ trưởng lão này của Mị gia đã vẫn lạc. Cả gia tộc trên dưới chấn động, không ít người nhao nhao đến hỏi thăm hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chết một vị Hóa Thần không phải chuyện đùa, nếu không trấn an tốt tộc nhân, rất dễ gây nên hoảng loạn.
Mị Đại vừa vất vả lắm mới trấn an xong tộc nhân, miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra, thoáng buông lỏng một chút. Nhưng vừa buông lỏng, cảm giác uất ức lập tức xông tới, hắn nhịn không được chửi rủa một câu: “Đồ chó hoang!”
Hắn muốn đi nhà xí khóc một trận.
Việc phái Mị Bắc Lạc đuổi giết Lữ Thiếu Khanh là vì Mị Càn. Ai bảo Lữ Thiếu Khanh suýt nữa phế bỏ Mị Càn, giờ cũng chẳng biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục. Hơn nữa, còn lừa gạt Mị gia một trăm triệu linh thạch. Mị gia chưa từng chịu thiệt thòi lớn đến như vậy. Không tiễn Lữ Thiếu Khanh khỏi thế gian này, khẩu khí này cả đời cũng không nuốt trôi.
Giờ thì hay rồi, phái cao thủ đi, người không những không giết được, ngược lại còn mất đi người của mình. Một vị cao thủ Hóa Thần trung kỳ tầng năm, cho dù là Mị gia cũng phải khóc ròng.
“Gia chủ!”
Lúc này, Mị Á tiến vào. Sau khi bước vào, nàng ta trực tiếp hỏi: “Cái tên Lữ Thiếu Khanh đó lợi hại lắm sao?”
Mị Đại tức giận nói: “Thực lực của hắn không mạnh.”
“Không mạnh? Thế tứ trưởng lão chết kiểu gì?” Mị Á rất khó hiểu.
“Ngươi muốn nói gì?” Mị Đại trong lòng khó chịu, “Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng.”
Thật ra, hắn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chuyện này cần phải điều tra mới biết được Mị Bắc Lạc bị ai giết chết.
Mị Á cười ha hả, trong mắt lóe lên ánh sáng dã tâm: “Ý của ta là, gia chủ không ngại giao chuyện này cho ta xử lý thì sao?”
“Ngươi?”
Mị Á cười càng thêm vui vẻ: “Chúng ta Mị gia am hiểu cái gì? Cho dù đối phương mạnh hơn, nhưng trước mặt trận pháp, mặc cho hắn thủ đoạn thông thiên cũng phải nuốt hận.”
“Nói hay lắm,” Mị Đại không có chút ý vui nào, lạnh lùng hỏi lại, “Ngươi làm sao để hắn bước vào trận pháp của ngươi chứ?”
Mị Á bên này im lặng. Đúng vậy, có đại trận thì sao?
Sau đó, nàng ta thở dài: “Ai, nếu có thể dụ hắn đến Mị gia, nương tựa vào trận pháp do các tiền bối Mị gia lưu lại, tuyệt đối có thể trấn sát hắn, cho dù là Hóa Thần đi chăng nữa.”
Vừa dứt lời, một đạo lưu quang bay trở về. Mị Đại tiếp lấy, liếc mắt nhìn, kỳ quái: “Là Phi, thế nào?”
Khi hắn xem xong, trong nháy mắt nổi lửa, khí tức cường đại lại một lần nữa phá hủy đồ vật trong đại sảnh.
“Gia chủ, thế nào vậy?”
Đợi đến khi bình tĩnh lại, Mị Á mới chạy đến bên cạnh, hiếu kỳ hỏi thăm.
“Lữ Thiếu Khanh tại Vấn Thiên Lâu làm nhục Phi.”
Mị Á bĩu môi, chuyện này đáng là gì chứ?
Bất quá, lời kế tiếp của Mị Đại khiến sắc mặt Mị Á trở nên ngưng trọng.
“Lữ Thiếu Khanh, cũng là Hóa Thần!”
Mị Á ngạc nhiên: “Không thể nào, hắn cũng là Hóa Thần?”
“Hai người chưa đến ba mươi tuổi đều là Hóa Thần? Thiên phú như vậy, so với Mị Càn mạnh hơn nhiều lắm!”
“Đừng có ở đây mà tăng chí khí cho người khác!”
Sau khi ngạc nhiên, Mị Á lại hưng phấn lên: “Tốt quá rồi, cảnh giới Hóa Thần! Nếu có thể giết hắn, ta Mị Á nhất định danh chấn thiên hạ!”
Sau đó, nàng ta nói với Mị Đại: “Gia chủ, ngươi nghĩ cách để hắn đến Mị gia chúng ta đi, dùng trận pháp của Mị gia đối phó hắn.”
Mị Đại phiền chết đi được, nha đầu này không biết lớn nhỏ, tuổi nhỏ mà dã tâm lớn như vậy, thật phiền.
“Hiện giờ hắn ước gì cách Mị gia chúng ta càng xa càng tốt, đâu còn dám đến gần?”
Theo Mị Đại, Lữ Thiếu Khanh hiện giờ cùng Mị gia có thù hận trời biển, đâu còn dám lại gần? Mị Á nghĩ cũng phải, sau đó có chút buồn bực thở dài: “Ai, như vậy, muốn giết hắn, rất khó rồi.”
Mị Á thật sự muốn dựa vào bản thân để giết Lữ Thiếu Khanh. Cứ như vậy, công lao của nàng ta ở Mị gia không ai có thể siêu việt. Sau này vị trí gia chủ, ngoại trừ nàng ta ra còn ai được nữa?
Nhưng mà, đúng vào lúc này, bên ngoài có người xông vào.
“Gia chủ, bên ngoài có người tự xưng Lữ Thiếu Khanh, muốn công tử Càn ra ngoài gặp hắn.”
“Cái gì?!”
Mị Đại, Mị Á đều kinh ngạc. Lúc này, còn dám tìm đến tận cửa?
Rất nhanh, Mị Á kích động: “Gia chủ, hắn đã đến tận cửa rồi, mau nghĩ cách lừa hắn vào đây!”
Ánh mắt Mị Đại lấp lánh, tâm động, sát ý cũng không kiềm chế được mà xuất hiện, như thủy triều, rất nhanh lan khắp toàn bộ đại sảnh.
“Hắn đến tận cửa muốn làm gì?”
Mị Đại nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài xem xét rồi nói. Hắn nói với Mị Á: “Ngươi đi chuẩn bị đi, ta ra xem xét đã…”