» Chương 1571: Lão đại gãy tại nữ nhân trong tay?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025

Số người chiến đấu ở đây không nhiều, tính tổng cộng cũng chỉ có năm người. Trong số đó, kẻ mặc trang phục màu đỏ, lớn tiếng kêu gào, mở miệng ngậm miệng đều tự xưng ‘Điểu gia’. Với khí tức quen thuộc này, không cần hỏi, Lữ Thiếu Khanh liền biết đó là ai. Chính là con ‘sỏa điểu’ kia của hắn.

Trong bốn người còn lại, Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ nhận ra một người – Liễu Xích. Liễu Xích râu tóc hoa râm cùng một lão nhân khác đang khoanh chân ngồi xa xa, nhắm mắt tĩnh tọa.

Những người chiến đấu tại lỗ hổng chỉ có hai người, hơn nữa đều là cô gái trẻ tuổi.

Một người tóc trắng như bạc, đôi mắt sắc bén lóe lên, toàn thân toát ra một cỗ khí sắc bén, phảng phất một con hùng ưng vỗ cánh bay cao, nhìn xuống đại địa.

Người còn lại thì thân mang váy lụa xanh nhạt, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, như một tiểu tinh linh thoăn thoắt xuyên qua đám quái vật đen kịt, giết cho chúng kêu rên ngã rạp.

Tiểu Hồng đứng ở bên cạnh, chỉ thỉnh thoảng động thủ, phần lớn thời gian giống một thành viên đội cổ động ở bên cạnh hò hét trợ uy.

Tiêu Y cảm nhận được khí tức của Tiểu Hồng, phấn khích reo lên: “Tiểu Hồng!”

Tiểu Hồng quay đầu, thấy đoàn người Lữ Thiếu Khanh, mắt liền sáng rực, chẳng nói chẳng rằng lập tức bay thẳng về phía này.

Hóa thành một tiểu hồng điểu, nó lao thẳng đến Lữ Thiếu Khanh: “Lão đại!”

Tiểu Hồng đã lớn hơn rất nhiều, trước kia chỉ to bằng nắm đấm, giờ đã to bằng đầu người trưởng thành. Nó định nhào vào lòng Lữ Thiếu Khanh, nào ngờ bị Lữ Thiếu Khanh một tay túm lấy đuôi, trực tiếp treo ngược lên.

Tiểu Hồng bị túm lấy, ánh mắt sắc bén, khí thế đột ngột biến đổi, một cỗ khí tức cường đại bùng nổ ra. Cảnh giới Hóa Thần tầng bảy!

Tiêu Y thấy vậy buồn bã không thôi, Tiểu Hồng đã đuổi kịp nàng. Nàng đi theo Đại sư huynh và Nhị sư huynh liên tục trải qua mấy trận chiến mới đạt được cảnh giới này. Mà Tiểu Hồng một mình độc đấu, cũng có được cảnh giới này. Đúng là câu nói kia: Hàng so hàng, hàng vứt đi; người so với chim, người phải chết.

“Lão đại, giờ đã khác xưa, ta cũng sẽ không còn…”

Tiểu Hồng còn chưa nói xong, Lữ Thiếu Khanh chẳng chút khách khí, một bàn tay đã vụt vào đầu Tiểu Hồng, khiến khí thế của nó liền xì hơi.

“Sỏa điểu, ngốc nghếch…” Lữ Thiếu Khanh chẳng chút khách khí mắng: “Không biết gì à? Sẽ không bị ta sửa trị sao? Vừa vào cái nơi chim không thèm ỉa này, liền trở nên vênh váo?”

“Ngươi định làm phản ta à, còn dám ở trước mặt ta mà ra vẻ?”

“Còn ‘Điểu gia’ ư, sao ngươi không tự xưng ‘Điểu Tổ tông’ luôn đi? Vẫn còn vênh váo?”

“Lý nãi nãi, phẩm cách khiêm tốn điệu thấp của ta ngươi lại chẳng học được chút nào, sau này ra ngoài đừng nói ta là lão đại của ngươi, ta không gánh nổi cái tiếng này.”

Tiểu Hồng bị đánh, hai cánh ôm lấy đầu: “Lão đại, lão đại, cho chút mặt mũi đi.”

“Ai da, ai da, cho chút mặt mũi đi…”

“Cái gì mặt mũi?” Lữ Thiếu Khanh nào quan tâm đến điều đó, tiếp tục vụt vào đầu Tiểu Hồng: “Vênh váo à, giờ đã khác xưa à, Điểu gia à, ta sẽ nhổ sạch lông ngươi bây giờ!”

“Đừng mà, lão đại, ta sai rồi…”

Tiểu Hồng tiếp tục cầu xin tha thứ, nó tự biết không cách nào phản kháng được, chỉ có thể ôm đầu mà cầu xin tha thứ.

Chủ quan rồi! Sao lại đắc ý quên hình vậy? Mình đã quên lão đại lợi hại đến mức nào rồi sao?

Tiểu Hồng bên này đang tự kiểm điểm, thì bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: “Buông hắn ra!”

Ngay sau đó, một đạo thân ảnh màu xanh lục đã vọt tới. Không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên sắc bén, tiếp đó vô số lông vũ xuất hiện, như từng nhánh lợi kiếm thẳng tắp nhắm vào Lữ Thiếu Khanh.

“Không muốn, đây là lão đại của ta!” Tiểu Hồng kinh hãi, vội vàng hô to.

“Cái gì cẩu thí lão đại, giết!” Tiếp đó một thanh âm lạnh lẽo khác vang lên, một cơn gió lớn đánh tới, vô số phong nhận từ trên trời giáng xuống.

Hai nữ tử đang chiến đấu với quái vật đen kịt cách đó không xa liền quay đầu lại, ra tay tấn công Lữ Thiếu Khanh. Hai người phối hợp ăn ý, trong nháy mắt tạo thành thế bao vây Lữ Thiếu Khanh.

Thế nhưng, thực lực của hai người bọn họ chỉ ở cảnh giới Hóa Thần, Lữ Thiếu Khanh thậm chí không cần động thủ, chỉ cần đưa Tiểu Hồng ra phía trước, bọn họ liền không thể không gián đoạn công thế của mình. Hai người lập tức luống cuống tay chân, suýt nữa bị phản phệ.

Tiểu Hồng vội vàng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lão đại, người một nhà cả.”

Thiều Thừa lúc này cũng lên tiếng: “Được rồi, đừng làm loạn nữa.”

Lữ Thiếu Khanh lúc này mới buông Tiểu Hồng ra. Tiểu Hồng nói với hai nữ tử: “Người một nhà.”

Sau đó, nó bay nhảy bay nhảy bay đến trên đầu Tiêu Y, định ôn lại cảm giác của tổ chim. Vừa nằm xuống, một thanh âm vang lên: “Tránh ra, đây là chỗ của ta.”

Tiểu Hồng cúi đầu xem xét, thấy được Tiểu Hắc đang được Tiêu Y ôm trong lòng.

“Ngươi nha đầu này là ai?” Tiểu Hồng bĩu môi: “Nơi này vẫn luôn là chỗ của ta.”

Không ngờ, Tiêu Y lại nhấc Tiểu Hồng xuống: “Tiểu Hồng, đừng làm loạn, ngươi lớn rồi mà.”

Chủ yếu là Tiểu Hồng hóa hình thành một nam hài tử, Tiêu Y không quen.

Tiểu Hồng tức giận bất bình rơi xuống, biến thành nhân hình. Hắn khó chịu nhìn chằm chằm Tiểu Hắc: “Sư thúc, nàng là ai? Dựa vào cái gì mà nói đó là chỗ của nàng?”

“Nàng gọi Tiểu Hắc, là con gái của Nhị sư huynh.”

Ầm ầm!

Nơi này thành một thế giới khác, không có mặt trời, ánh trăng, cũng không có sấm sét. Nhưng lúc này, Tiểu Hồng cảm thấy mình như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Một đạo sấm sét nặng nề giáng xuống đầu chim của hắn, bổ cho đầu óc hắn một mảnh trống rỗng.

Mới bao nhiêu năm chứ? Lão đại của mình liền có cả con gái rồi?

Tiểu Hồng đột nhiên bi thương: “Lão đại, ngươi thế mà không cho ta tham gia hôn lễ của ngươi?”

“Tình cảm của chúng ta đã lạnh nhạt đến mức độ này sao?”

Bi thương kêu rên hai câu, sau đó lửa bát quái cháy hừng hực, hắn hỏi Tiêu Y: “Sư thúc, đạo lữ của lão đại là ai? Hạ Ngữ hay là Tuyên Vân Tâm? Hay là cái viên thuốc đầu Mạnh Tiểu? Lại hoặc là cái nữ nhân Ma Tộc kia?”

“Hay là nói, bốn người đều thu?”

Lão đại anh minh cả một đời, cuối cùng còn không phải gãy trong tay nữ nhân sao? Ai, không có ta ở bên cạnh, lão đại quả nhiên luân hãm, đọa lạc. Trước kia còn nói độc thân tốt, không có bất kỳ phiền phức, cũng sẽ không có nữ nhân nào tới điểm hắn linh thạch. Hiện tại, ha ha, lão đại yêu thích nhất chính là khẩu thị tâm phi…

Tiểu Hồng lúc này muốn đi trêu chọc Lữ Thiếu Khanh mấy câu, vừa mới quay đầu, lại bị Lữ Thiếu Khanh một bàn tay vỗ xuống.

“Sỏa điểu, ngươi đây là ánh mắt kiểu gì?” Lữ Thiếu Khanh tức chết, mình đường đường chính nhân quân tử, sao người bên cạnh mình đều là vàng vàng?

Hắn chỉ vào Tiểu Hồng đối với Tiểu Hắc nói: “Ngoan nữ nhi, đánh cho hắn một trận.”

Tiểu Hắc mắt liền sáng rực, lập tức tránh thoát tay Tiêu Y, như mãnh hổ hạ sơn, như Liệp Ưng chụp mồi đồng dạng nhào về phía Tiểu Hồng.

“Ai sợ ai, ôi…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3223: Lão đại, chúng ta không thích hợp

Chương 3222: Sợ chết a, còn có thể sợ cái gì?

Chương 3221: Hắn có chút áp lực