» Chương 1582: Lãng phí thời gian đáng xấu hổ
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Tiêu Y cùng bốn người kia đã thở dốc không ngừng, thậm chí cả Doanh Thất Thất, thân là Hóa Thần hậu kỳ chín tầng cảnh giới, cũng sắp gục ngã. Những quái vật màu đen hung hãn, không sợ chết, cứ thế từng đợt lao tới. Dù thân là Hóa Thần kỳ, bọn hắn cũng sắp không thể trụ vững.
Tuy nhiên, bất kể là Kế Ngôn, Liễu Xích hay Hung Trừ, bọn hắn đều không thể ra tay ứng cứu. Đây là mệnh lệnh của Lữ Thiếu Khanh. Mệnh lệnh này khiến Doanh Thất Thất và Ma Nhiên lòng tràn đầy oán giận. Dù có là diễn kịch, cũng không đến mức khiến các nàng mệt mỏi đến mức này chứ? Cứ tiếp tục như vậy, nếu bọn hắn không chống đỡ nổi, quái vật sẽ tràn vào ồ ạt, đến lúc đó không khống chế được sẽ thành tự rước họa vào thân.
Lữ Thiếu Khanh trở về, lập tức cho Kế Ngôn ra tay. Hung Trừ nhíu mày, hắn lại lần nữa truyền âm cho Liễu Xích: “Ta ngược lại muốn xem cái tên Đại sư huynh này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.” Hung Trừ dù sao cũng là một lão nhân đã hơn ngàn tuổi, là một tồn tại cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ chín tầng. Ở nơi này, hắn cùng Dân Mù Đường tịnh xưng là mạnh nhất. Bạch Thước vì bị ăn mòn, thực lực lại không bằng hai người bọn hắn.
Lữ Thiếu Khanh sắp xếp Kế Ngôn, Liễu Xích và Hung Trừ ba người cùng đứng chung một chỗ chờ lệnh. Ý đồ rất rõ ràng, Kế Ngôn được xem ngang hàng với Liễu Xích và Hung Trừ. Điều này khiến Hung Trừ trong lòng bất mãn khôn nguôi. Một tên mao đầu tiểu tử, cũng dám cùng hắn bình khởi bình tọa?
Kế Ngôn nghe vậy, lập tức bay đến trước lỗ hổng, không nói nhiều lời, từ đó hướng xa xa bóng đêm hung hăng chém ra một kiếm. Trong chốc lát, kiếm ý phong mang phóng lên tận trời. Tất cả mọi người ở đây đều có cảm giác như bị kim châm, kiếm ý sắc bén xuyên thấu tận linh hồn. Tiêu Y cùng các nàng đã quen thuộc nên không quá kinh ngạc. Nhưng Hung Trừ và những người khác thì bị chấn kinh. Lần đầu tiên bọn hắn cảm nhận được kiếm ý đáng sợ đến vậy của Kế Ngôn. Doanh Thất Thất và Ma Nhiên sợ đến suýt đứng không vững. Hung Trừ há hốc mồm, kêu lên đầy kinh ngạc: “Cái này, cỗ kiếm ý này…!” Cảnh giới càng cao, càng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của cỗ kiếm ý này. Liễu Xích không nhịn được tê cả da đầu: “Khí tức này…!” Một câu ấy đủ để khái quát tất cả. Đây là điều mà bao người hằng tha thiết ước mơ.
Kiếm quang xẹt qua, đi sâu vào bóng tối; những nơi nó lướt tới, hắc vụ tiêu tan, quái vật đều bị chôn vùi. Chỉ với một kiếm, Kế Ngôn đã quét sạch sành sanh lỗ hổng cùng lũ quái vật phía sau. Những nơi bị hắc ám ăn mòn cũng đã khôi phục dưới cỗ kiếm ý này.
Bạch Thước xuất hiện, trong ánh mắt nàng lộ rõ sự chấn kinh. Trận chiến này, nàng không những không bị ăn mòn mà ngược lại còn đoạt lại được một ít địa bàn. Thực lực của nàng đã có chút tăng trở lại. Bạch Thước nhìn Kế Ngôn, cuối cùng cũng hiểu vì sao khi Thiều Thừa nhắc đến đồ đệ của hắn, giọng điệu lại tràn đầy kiêu ngạo đến thế. Có một đồ đệ như vậy, làm sư phụ sao có thể không kiêu ngạo? Điều khiến Bạch Thước khiếp sợ hơn là Kế Ngôn có thể tiêu diệt hắc vụ.
“Đẹp trai không?” Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, hàm răng trắng bóng, cười tủm tỉm. Bạch Thước trầm mặc một lát, không nhịn được hỏi: “Vì sao hắn có thể khiến hắc vụ biến mất? Là do đại đạo quy tắc ư?”
Hắc vụ vô hình, quỷ dị vô cùng. Vô luận là Liễu Xích hay Hung Trừ, bọn hắn đều không cách nào làm cho hắc vụ biến mất. Bọn hắn ở đây chỉ có thể đánh lui quái vật màu đen, làm chậm quá trình hắc vụ lan rộng. Kế Ngôn thì khác biệt. Đây là lần đầu tiên sau khi bị ăn mòn, Bạch Thước đoạt lại được một phần đất đai đã mất. Tuy không nhiều, nhưng ý nghĩa vô cùng trọng đại.
“Cứ thao túng, đừng sợ.” Lữ Thiếu Khanh không nói thêm gì. Đây chính là điểm đặc biệt của Kế Ngôn. Kiếm ý phong mang, ngay cả loại hắc vụ quỷ dị này cũng không cách nào ngăn cản. Hơn nữa, cũng chỉ có một mình Kế Ngôn có thể dùng phương pháp này để làm được. Ngay cả hắn, Lữ Thiếu Khanh, cũng không thể; hắn có một phương thức khác.
“Hãy đóng lỗ hổng lại đi.”
Bạch Thước thấy lạ: “Làm vậy chẳng phải đi ngược lại kế hoạch của ngươi sao?” Kế hoạch là để Hắc Thước tăng cường thực lực, từ đó kích thích dã tâm của nàng, dẫn nàng ra ngoài. Trận chiến này, một kiếm của Kế Ngôn đã khiến những nơi bị ăn mòn biến mất, thực lực của nàng tăng trở lại. Hắc Thước càng thêm không có khả năng ra mặt. Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói: “Yên tâm, tất cả đều nằm trong kế hoạch.”
Mặc dù có chút không hiểu, nhưng Bạch Thước vẫn đóng lỗ hổng lại. Mấy ngày sau, lỗ hổng lại lần nữa mở ra, vẫn như cũ do Kế Ngôn xuất thủ, đánh lui hắc ám. Địa bàn của Bạch Thước lại được chiếm lại thêm một chút. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ làm hủy hết một hai tháng tâm huyết của hắc vụ, khiến những nơi đã mất công ăn mòn bấy lâu đều bị đoạt về.
Bạch Thước mừng rỡ không thôi: “Cứ tiếp tục như vậy, trong vòng một hai trăm năm, có thể đánh lui hắc vụ.”
“Ta có thể một lần nữa chưởng khống Trấn Yêu tháp.”
Tuy nhiên, sau khi nàng nói xong, lại phát hiện Lữ Thiếu Khanh nhìn mình như nhìn một kẻ ngốc. Bạch Thước ghét nhất loại ánh mắt này, nàng đường đường là một đại lão cảnh giới Hợp Thể kỳ, khi nào lại bị coi thường đến vậy? Nàng thầm cắn răng: “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi sẽ không cho rằng đây chính là tất cả khả năng của quái vật đấy chứ?”
“Lâu như vậy, ngươi đã từng thấy quái vật Luyện Hư kỳ xuất hiện sao?”
Lời này khiến trong lòng mọi người chấn động. “Sẽ có quái vật Luyện Hư kỳ sao?”
Bạch Thước không hề kinh ngạc, nàng nhàn nhạt nói: “Đương nhiên sẽ có.” Điểm này nàng còn không nghĩ tới, nàng cũng không xứng với bối phận hiện tại, không xứng ở đây trấn áp quái vật.
“Cho dù có quái vật Luyện Hư kỳ, có các ngươi tại đây cũng đủ sức ứng phó. Hơn nữa, theo thực lực của ta không ngừng khôi phục, bọn chúng không thể gây nên bất kỳ sóng gió nào.”
Hung Trừ một trăm phần trăm ủng hộ quyết định của Bạch Thước, hắn là người đầu tiên nói: “Ta cảm thấy vẫn là biện pháp của tiền bối tốt hơn. Đánh chắc tiến chắc, thận trọng từng bước, không cần mạo hiểm.” Nói xong, hắn còn khinh bỉ liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh. Cái gì mà cẩu thí biện pháp, còn không bằng Đại sư huynh của ngươi đáng tin cậy. Liễu Xích cũng âm thầm gật đầu. Sau khi thấy thực lực của Kế Ngôn, bọn hắn càng có lòng tin vào việc thu phục đất đai đã mất, và cũng nguyện ý áp dụng phương pháp này. Biện pháp của Lữ Thiếu Khanh quá mạo hiểm, chỉ một sơ sẩy, sẽ mất trắng tất cả.
Lữ Thiếu Khanh không đồng ý: “Các ngươi nguyện ý ở đây nghỉ ngơi mấy trăm năm ta không ý kiến, nhưng ta không muốn tiếp tục chờ đợi ở đây.”
“Ở đây lãng phí thời gian, các ngươi không cảm thấy đáng xấu hổ sao?”
Lữ Thiếu Khanh nói với Bạch Thước: “Tiền bối, ngươi muốn để Đại sư huynh của ta làm công cho ngươi sao?”
Thần sắc Bạch Thước không đổi: “Đây là biện pháp tốt nhất, cũng là biện pháp thỏa đáng nhất.”
“Ngươi có nguyện ý không?” Lữ Thiếu Khanh quay sang hỏi Kế Ngôn.
Kế Ngôn khoanh hai tay, lạnh lùng nói: “Ta cự tuyệt.” Đúng như lời Lữ Thiếu Khanh, hắn cũng không muốn lãng phí trăm năm thời gian ở nơi này.
“Đúng chứ, không muốn bị nhà tư bản lòng dạ hiểm độc này nghiền ép ngươi…”