» Chương 1637: Hai rút bốn
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Lữ Thiếu Khanh miễn cưỡng đứng vững trên bầu trời, nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng còn vương vãi vết máu, khí tức yếu ớt. Không gì không cho thấy Lữ Thiếu Khanh đã đến nỏ mạnh hết đà.
“Điều này cũng dễ hiểu, chiêu kiếm vừa rồi thật sự quá đáng sợ.”
“Vừa xuất chiêu, hẳn là đã hao hết toàn bộ linh lực và sức lực của hắn.”
“Đúng vậy, làm như vậy cố nhiên thống khoái, nhưng lại chẳng có tác dụng gì.”
“Tình trạng của Toàn Phụng Nhật và đồng bọn tuy có chút chật vật, nhưng ít ra vẫn hơn hẳn hắn nhiều.”
“Hơn nữa lại là bốn đánh một, cục diện bại đã định.”
“Cuồng vọng quá mức, thật sự cho rằng Yêu tộc chúng ta không người sao?”
Không ít tu sĩ Luyện Hư kỳ ở đây nhao nhao lắc đầu, cảm thấy Lữ Thiếu Khanh lần này nhất định phải thua. Lữ Thiếu Khanh đã rơi vào tình trạng kiệt sức. Chẳng những bị thương, mà lại thể nội khô cạn, chiêu kiếm vừa rồi suýt nữa hút cạn hắn. Cho dù có linh đan, cũng phải cần một đoạn thời gian để hồi phục. Mà bấy nhiêu thời gian, đủ để đối phương diệt hắn cả trăm lần.
Toàn Phụng Nhật và đồng bọn cũng bị thương trong đợt giao tranh vừa rồi, nhưng vẫn hơn Lữ Thiếu Khanh nhiều. Toàn Phụng Nhật và đồng bọn cũng biết rõ đạo lý “thừa thắng xông lên”. Cho nên, sau khi điều chỉnh đôi chút, họ lại một lần nữa liên thủ xuất kích. Bốn người cùng lúc xuất chiêu, thiên địa lại một lần nữa rung chuyển.
Hung Trừ thấy thế, hừ một tiếng: “Làm càn!”
Hắn nói với Liễu Xích: “Chúng ta ra tay đi.”
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh rất đáng ghét, nhưng đây dù sao cũng là người được tiền bối Bạch Thước coi trọng.
Ngay lúc chuẩn bị xuất thủ, bỗng nhiên một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, bao phủ bốn người Toàn Phụng Nhật. Toàn Phụng Nhật và đồng bọn kinh hãi, lúc này mới nhớ ra còn có Kế Ngôn ở bên cạnh. Nhưng mà khi bọn hắn nhớ ra thì đã quá muộn, kiếm quang chói lọi giáng xuống, như một lồng giam bao phủ lấy họ. Kiếm ý sắc bén trong nháy mắt xé rách hai người.
“A!”
“Rống!”
Hai đạo thân ảnh khổng lồ huyễn hóa giữa không trung, cuối cùng tiêu tán vào hư vô.
“Đáng chết!” Toàn Phụng Nhật cũng phẫn nộ gào thét, cùng người bên cạnh liều mạng chống cự.
Nhưng mà Toàn Phụng Nhật cảm giác mình như lạc vào một thế giới kiếm, xung quanh toàn là những thần kiếm sắc bén vô cùng, hàn quang lấp loáng, mỗi thanh đều có thể xé rách hắn. Kiếm ý sắc bén như lũ cá ăn thịt không ngừng vây công, hận không thể nuốt chửng từng khối huyết nhục trên thân thể hắn. Toàn Phụng Nhật khẽ lật cổ tay, từng kiện pháp khí xuất hiện trong tay, quang mang bắn ra bốn phía. Nhưng mà bên này vừa lấy ra, bên kia liền bị kiếm ý xé nát, tựa như phù dung sớm nở tối tàn.
Toàn Phụng Nhật vừa thổ huyết, vừa vung pháp khí ra bên ngoài, liều mạng ngăn cản. Cuối cùng, sau khi tiêu hao bốn năm kiện pháp khí, áp lực nhẹ đi, kiếm quang biến mất. Toàn Phụng Nhật thở mạnh. Hắn nhìn thoáng qua bên cạnh, đồng bạn sắc mặt tái nhợt, đồng dạng vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Hắn, bọn hắn đâu?”
Họ còn hai người đồng bạn, thân là Luyện Hư kỳ sơ kỳ, không thể ngăn cản Kế Ngôn kiếm quang. Toàn Phụng Nhật trong lòng trầm xuống, nếu hai người cứ như vậy vẫn lạc, hắn không khóc mới lạ. Bất quá rất nhanh, hai đạo khí tức quen thuộc xuất hiện, hai người đồng bạn hiện ra ở phía xa, Toàn Phụng Nhật trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù không ngăn cản nổi Kế Ngôn kiếm ý, nhưng ít ra không bị Kế Ngôn một kiếm chém chết. Bọn hắn vẫn là bốn người.
Bỗng nhiên! Toàn Phụng Nhật ánh mắt đột nhiên ngưng lại, sau đó muốn rách cả mí mắt, hét lớn một tiếng: “Ngươi dám?”
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện trước mặt hai tên Khuyển tộc Luyện Hư kỳ kia, cười lạnh lên tiếng chào hỏi: “Mấy tên Cẩu Tử, các ngươi khỏe không?”
Mặc Quân kiếm giơ lên, rơi xuống, tựa như sấm sét giữa trời quang. Kiếm quang sáng lên, kiếm ý cuồn cuộn, hiển lộ rõ sự bạo ngược. Hai tên Khuyển tộc Luyện Hư kỳ trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, kêu thảm thân thể vỡ vụn, tan tành. Lữ Thiếu Khanh Mặc Quân kiếm hung hăng vặn một cái, một cỗ lực lượng vô danh không có vào hư không.
Đón lấy, cảm giác bi thương lại một lần nữa quét sạch đám người. Toàn Phụng Nhật khóc, bi thương, bi thống xung kích phía dưới, khiến hắn không thể ngăn được nước mắt của mình.
“Không, không. . . .”
Trong nháy mắt, lại có hai người vẫn lạc, Khuyển tộc lại chịu đả kích.
“A!”
“Ta và ngươi liều mạng!”
Một tên Khuyển tộc Luyện Hư kỳ khác cũng sắp phát điên, lộ ra bản thể, muốn bổ nhào qua cùng Lữ Thiếu Khanh liều mạng. Kế Ngôn lạnh lùng ngăn lại hai người: “Đối thủ của các ngươi là ta!”
“Đáng chết, giết hắn!” Toàn Phụng Nhật mắt đỏ ngầu, như một con ác lang, gầm thét: “Đem hắn chém thành muôn mảnh.”
Xa xa Hung Trừ quát to một tiếng: “Hỏng bét, nhanh đi ngăn cản bọn hắn.”
Hung Trừ gấp đến độ lông gấu trên mặt đều đang loạn chiến, trong lòng chửi ầm lên tên tiểu tử hỗn đản kia. Vốn cho rằng Toàn Phụng Nhật bốn người liên thủ có thể giáo huấn Lữ Thiếu Khanh một trận, tuyệt đối không ngờ chuyện “toàn diệt” lại một lần nữa diễn ra. Lũ Khuyển tộc này không tránh khỏi quá phế đi sao? Mất mặt xấu hổ.
Hung Trừ đối với Toàn Phụng Nhật và đồng bọn không có hảo cảm. Nhưng mà, hắn biết rõ, hiện tại không thể để Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn toàn diệt Toàn Phụng Nhật, nếu không ngày sau rất khó đoàn kết mọi người. Hung Trừ, Vương Sĩ, Nguyên Bá và đồng bọn muốn đi ngăn cản, nhưng mà bọn hắn lại bị Lữ Thiếu Khanh ngăn lại.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi: “Lão Hùng, mèo già, lão khỉ, ba người các ngươi muốn đi đâu?”
Lão Hùng? Mèo già? Lão khỉ? Hung Trừ, Vương Sĩ, Nguyên Bá ba người trán gân xanh nổi lên, thật vô lễ. Nhưng là, ba người sinh lòng cảnh giác. Thực lực Lữ Thiếu Khanh đã thể hiện đủ để khiến ba người bọn họ kiêng kị.
Hung Trừ đối với Lữ Thiếu Khanh nói: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Cái gì làm gì?”
Hung Trừ trừng mắt liếc hắn một cái, đến lúc này còn ở đây giả bộ hồ đồ: “Ngươi chẳng lẽ muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, hỏi Hung Trừ: “Ngươi mấy tuổi?”
“Có ý tứ gì?”
“Ý của ta là, loại ngu ngốc vấn đề này ngươi làm sao lại mở miệng được?” Lữ Thiếu Khanh dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng nhìn qua Hung Trừ, sau đó tiếc hận lắc đầu: “Ta biết gấu có chút đần, nhưng không nghĩ tới đần đến mức này.”
“Hỗn đản!” Hung Trừ nổi giận: “Ngươi làm như vậy, ngươi nghĩ tới hậu quả sao?”
“Có hậu quả gì không?” Lữ Thiếu Khanh lần nữa hỏi lại, sau đó bi phẫn: “Ta vì các ngươi Yêu tộc đổ mồ hôi đổ máu, kết quả đây, sư phụ ta, sư muội ta ở đây bị người của các ngươi Yêu tộc khi dễ. Các ngươi Yêu tộc chính là như vậy ‘qua sông đoạn cầu’ sao?”
“Nói cho các ngươi biết, hôm nay cho dù Tiên Đế tới, ta muốn giết chết bọn hắn, ai trong các ngươi muốn đi cứu bọn hắn, thì phải qua ta cái cửa ải này. . .”