» Chương 1667: Ăn nhiều một chút hạch não
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Lữ Thiếu Khanh nói với Doanh Thất Thất và Ma Nhiên: “Hai con chim nhỏ các ngươi, có muốn rời đi cùng ta không?”
Đây là ta xem ở con ngốc chim nhà ta mà ban cho các ngươi ưu đãi này.
Hồ Yên bên này thì càng bị tổn thương.
Ta đây cũng là yêu tộc, dựa vào cái gì hai con lông vũ Doanh Thất Thất và Ma Nhiên lại có được ưu đãi như thế? Còn ta thì sao?
Hồ Yên dùng sức đấm thùm thụp vào ngực mình, khiến Tiêu Y nhìn thấy mà vô cùng lo lắng: “Ngực đã nhỏ như vậy, còn đấm mạnh sao?”
Hồ Yên nuốt cục tức vào bụng, ngầm nghiến răng nghiến lợi hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, tại sao ngài lại muốn mang theo hai người bọn họ?”
Không phục! Khó chịu! Đối với hai người bọn họ thì ôn tồn, lễ phép. Còn đối với ta thì chỉ toàn châm chọc phải không? Không công bằng!
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh càng thêm thương hại: Hồ ly tinh này bị đánh hỏng đầu, tổn thương không thể cứu vãn ư? Hắn không giải thích, lần nữa nói với Hồ Tuyết: “Khi chiếu cố nàng ta, cho nàng ăn nhiều óc chó vào.”
Đầu óc phải bồi bổ cho tốt.
Hồ Yên lần nữa bị tức đến không nói nên lời.
Doanh Thất Thất và Ma Nhiên liếc nhìn nhau, Doanh Thất Thất cắn răng hỏi: “Công tử, ngươi thật sự muốn buông tay mặc kệ sao?”
Lữ Thiếu Khanh xua tay: “Không quản được, làm sao mà quản được.”
“Các ngươi cứ yên tâm, có Bạch Thước tiền bối của các ngươi ở đây, chỉ là Xương Thần, thì là cái thá gì.”
“Nàng đặt mông một cái là có thể ngồi chết Xương Thần rồi.”
“Cho nên, các ngươi cũng không cần lo lắng.”
Ma Nhiên trên mặt tức giận, trợn trừng mắt to nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Đã như vậy, tại sao ngươi lại muốn rời đi?”
Lữ Thiếu Khanh cũng trợn trừng mắt nhìn lại: “Không phải chứ, ngươi cũng bị thương đầu óc rồi sao?”
“Đến đây, ta có ít óc chó đây, cho ngươi bồi bổ.”
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh móc ra óc chó cho Ma Nhiên, Hồ Yên cảm thấy yết hầu ngọt lịm, bị tức đến một ngụm tâm huyết trào ngược lên.
Tên khốn nhân loại này! Quá ghê tởm! Đối xử khác biệt, không công bằng! Dựa vào cái gì không cho ta óc chó? À, không đúng, phì, ai muốn óc chó của ngươi, ta muốn là công bằng!
Doanh Thất Thất hỏi: “Lão tổ tông và những người khác đâu?”
“Không biết rõ à,” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, lộ ra vẻ mặt ngây thơ: “Ta không gặp bọn họ.”
“Đoán chừng là đuổi theo Xương Thần rồi, yên tâm, bọn họ rất nhanh sẽ khải hoàn.”
Mở mắt nói lời bịa đặt!
Đám người rất muốn la ó Lữ Thiếu Khanh, thật coi bọn họ là kẻ ngốc à?
Dưới mắt nơi đây hắc vụ cuồn cuộn, cuồng bạo tứ ngược, người của Yêu tộc tử thương vô số. Ngay cả mấy người bọn họ cũng không thể không chạy tới nơi này tìm kiếm che chở. Cái này gọi là đuổi theo Xương Thần chạy? Rất nhanh sẽ khải hoàn?
Bọn họ không phải thú nhỏ ba tuổi!
Bên cạnh Thiều Thừa cũng không nhịn được che mặt. Gạt người cũng phải tìm một cái cớ nghe lọt tai chứ.
Hồ Yên không cam lòng nói: “Đã như vậy, tại sao ngươi lại muốn rời đi?”
“Đầu óc của ngươi rốt cuộc bị tổn thương bao lớn vậy?” Lữ Thiếu Khanh vô cùng tò mò, đầu óc của Hồ ly tinh sẽ không phải bị người ta kéo ra đập nửa ngày rồi lại nhét vào chứ? Hắn quan tâm hỏi: “Thật không muốn hồi phục sao?”
Sau đó nhắc nhở Tiêu Y: “Chú ý một chút, những hắc vụ này có thể sẽ khiến người ta biến ngốc.”
“Phốc!”
Hồ Yên bị tức đến trợn trắng mắt, hai tay cuồng loạn vồ vập, hận không thể cào chết Lữ Thiếu Khanh.
“Ai!” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Quả nhiên bị tổn thương đầu óc, hành động cũng bắt đầu không bị khống chế.”
“Tiểu não teo rút, nguy hiểm lắm đây này.”
Lữ Thiếu Khanh lần nữa hỏi Doanh Thất Thất và Ma Nhiên: “Hai người các ngươi tranh thủ thời gian cho ta một lời nói, có muốn rời đi không?”
Tình phụ tử như núi. Không phải vì con ngốc chim nhà ta, ta mới không thèm để ý hai con ngốc chim các ngươi.
Doanh Thất Thất và Ma Nhiên mặt mày quyết tuyệt: “Chúng ta muốn ở lại.”
“Vậy tốt!”
Lữ Thiếu Khanh không miễn cưỡng: “Chúc các ngươi may mắn.”
Lữ Thiếu Khanh thúc giục Thiều Thừa và mấy người khác: “Đi, chúng ta đi nhanh lên.”
Chưa hết, hắn quay đầu nhắc nhở Doanh Thất Thất và Ma Nhiên một câu: “Nhớ kỹ giúp ta nhắn một câu cho Bạch Thước tiền bối, nợ ta linh thạch thì nhớ chuẩn bị kỹ càng, còn cả lợi tức nữa.”
Trốn trong tối Bạch Thước tức giận đến trên trán nổi lên gân xanh, lúc nào rồi, thế mà còn băn khoăn linh thạch?
Ma Nhiên hỏi: “Công tử, tiền bối bọn họ thật sự không sao chứ?”
Lữ Thiếu Khanh đã bay lên không, nghe được câu này, thuận miệng đáp: “Yên tâm, cái mông tiền bối to như vậy, không đúng, thân tháp to như vậy, nện xuống là có thể đập chết Xương Thần, các ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây chờ là được.”
Dỗ dành đám Tiểu Cầm thú này đi, cho bọn chúng một chút hy vọng mịt mờ. Lời nói dối có thiện ý. Ai, ta người này cũng quá tốt.
Bạch Thước nhịn không được. Cái mông của ai lớn? Ta mẹ nó vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ!
Bạch Thước không nói hai lời từ chỗ tối nhảy ra, hung hăng đánh tới hướng Lữ Thiếu Khanh.
“Ầm ầm!”
Pháp khí cấp tám, ngậm Nộ Nhi đến, thiên địa đều muốn bị nện vỡ.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng không kịp chuẩn bị, bị hung hăng nện vào trán.
“Ngao!”
Lữ Thiếu Khanh bị nện đến thẳng tắp rơi xuống, mắt nổ đom đóm, nửa ngày không thể hoàn hồn.
“Móa!” Lữ Thiếu Khanh ôm đầu đứng lên: “Mưu sát à?”
Bạch Thước cảm thấy một cỗ lực phản chấn, thân là khí linh nàng cảm nhận được thân thể run lên. Tên khốn này, nhục thân quả nhiên rất mạnh.
“À?” Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Bạch Thước thở phì phò đang nhìn mình, hắn kinh nghi dò xét xung quanh: “Sao chỉ có một mình ngươi? Đám cầm thú kia đâu?”
Sau đó Lữ Thiếu Khanh hít một hơi khí lạnh: “Không thể nào, đều chết sạch rồi sao?”
“Tiền bối, cáo từ!”
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, liền muốn rời đi.
Bạch Thước một cái lóe lên, lạnh lùng ngăn hắn lại: “Lần này, ngươi không giúp ta giết Xương Thần, ngươi đừng hòng đi.”
Lữ Thiếu Khanh há hốc miệng, sửng sốt mấy hơi thở sau đó, kêu to lên: “Tiền bối, đầu óc của ngươi thật sự không cứu nổi sao?”
“Loại lời này ngươi xem một cái, đây là chim có thể nói sao?”
Giết Xương Thần, nào có dễ dàng như vậy. Ta xử lý Xương Thần phân thân Mặc Họa kia đã rất không dễ dàng rồi. Chính chủ sẽ chỉ mạnh hơn, nguy hiểm hơn, không làm được. Chuyện của mình làm đã đầy đủ, còn lại chỉ có dựa vào chính bọn họ.
Bạch Thước dáng vẻ thở phì phò cũng như một cô gái không chịu nói lý lẽ, nàng khẽ nói: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi không giết nó, ngươi đừng hòng đi.”
“Ta đánh không lại ngươi, nhưng ngăn ngươi lại thì vẫn có thể.”
Pháp khí cấp tám, muốn ngăn Lữ Thiếu Khanh, không hề có một chút vấn đề.
Lữ Thiếu Khanh nhức đầu, hắn cẩn thận nghiêm túc hỏi: “Ngươi rốt cuộc gặp cái gì? Cứ như biến thành người khác, ngươi là Hắc Thước sao?”
Sau đó hung tợn chỉ vào Bạch Thước quát: “Hắc Điểu, ngươi mau trả lại cho ta Bạch Thước tiền bối khéo hiểu lòng người, ôn nhu hiền lành.”
“Không phải ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt. . .”