» Chương 1668: Ta đi cùng Xương Thần nói chuyện
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Bạch Thước phiền muộn đến muốn thổ huyết, bực mình không thôi. Một mớ hỗn độn.
Nhân loại đều đáng ghét như vậy, hay là chỉ có cái tên hỗn đản này đáng ghét như vậy?
Trấn Yêu tháp khẽ run, bị tức.
Bạch Thước lại muốn Lữ Thiếu Khanh chịu thêm mấy lần nữa.
Nếu không đập chết Lữ Thiếu Khanh, nỗi bực tức này rất khó phát tiết.
Bạch Thước hít sâu một hơi, đè nén lửa giận, nói với Thiều Thừa: “Thiều đạo hữu, xin ngươi giúp đỡ Yêu tộc.”
Thiều Thừa nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chắp hai tay, Thiều Thừa liền nhìn Bạch Thước với ánh mắt xin lỗi: “Tiền bối, việc này, còn phải nghe ý tứ của Thiếu Khanh.”
Đồ đệ nói được thì được, không được thì không được. Thiều Thừa sẽ không miễn cưỡng, càng sẽ không vì cái gọi là thể diện mà ép buộc đồ đệ làm chuyện nguy hiểm.
Thần sắc Bạch Thước ảm đạm.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, thừa cơ nói với Bạch Thước: “Tiền bối, Xương Thần mạnh đến mức nào người tự biết rõ trong lòng, người dựa vào cái gì cảm thấy ta có thể đánh thắng nó?”
“Trực giác!” Bạch Thước trả lời ngoài dự kiến.
Đây là lời nói thật, trong lòng nàng có một thanh âm nói cho nàng biết, Lữ Thiếu Khanh có lẽ có thể đối phó Xương Thần, có thể giúp Yêu tộc vượt qua nguy cơ.
Lữ Thiếu Khanh trực tiếp trợn trắng mắt, nói lớn: “Trực giác sẽ hại chết người đó, người biết không?”
Sau đó, Lữ Thiếu Khanh thấm thía nói với Bạch Thước: “Tiền bối, có một số việc không nên miễn cưỡng, càng đừng đi đánh cược.”
“Xương Thần xuất hiện, có lẽ chính là kiếp số của Yêu tộc các người, hãy cam chịu số phận đi.”
“Việc người có thể làm bây giờ là tận khả năng để lại cho Yêu tộc một chút hỏa chủng, để đợi ngày sau Đông Sơn tái khởi.”
Bạch Thước trầm mặc.
Lời Lữ Thiếu Khanh nói không sai. Không đối phó được Xương Thần, chỉ có thể nghĩ đường lui, để lại cho Yêu tộc một tia hy vọng.
Thế nhưng, Bạch Thước trong lòng vẫn rất không cam lòng.
Xương Thần đến gây tai họa Yêu tộc, tại sao không thể trừng trị nó?
“Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp đối phó nó sao?” Bạch Thước lẩm bẩm hỏi.
“Người có biện pháp sao?” Lữ Thiếu Khanh hỏi lại, “Người có thể đập chết nó không?”
“Vậy ngươi thì sao? Ngươi có biện pháp không?” Bạch Thước nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt mang theo chờ mong cùng kiên định: “Ngươi tại sao không thử một chút?”
“Thử cái gì mà thử, sẽ chết người đó biết không?” Lữ Thiếu Khanh lại liếc Bạch Thước một cái: “Xương Thần quá cao, ta với không tới.”
Bạch Thước trầm mặc, không lời nào để nói.
Thấy Bạch Thước trầm mặc, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục được đà lấn tới: “Còn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Mau lên, người mang đám tiểu cầm thú này theo ta rời đi, cũng coi như để lại cho Yêu tộc một chút hỏa chủng.”
“Có thể lui đến chỗ nào?” Hồ Yên khó chịu hỏi, hừ, cái tên không công bằng này, đồ hèn nhát.
“Đi trong lòng đất không được sao? Ngươi muốn đi Ma Giới ta cũng có thể đưa ngươi đến đó.” Lữ Thiếu Khanh đáp lại Hồ Yên một câu rồi quay sang nói với Bạch Thước: “Cùng lắm thì ta không thu phí qua đường của các ngươi, để các ngươi đi miễn phí.”
Tiêu Y nhịn không được nói: “Nhị sư huynh đã xuất ra đầy đủ thành ý.”
Việc không thu linh thạch này thật sự rất khó làm được. Đủ để thể hiện thành ý của nhị sư huynh.
Bạch Thước càng thêm im lặng, không thu linh thạch đã là thành ý sao?
Thế nhưng, không đợi Bạch Thước nói gì, Lữ Thiếu Khanh đã lại lần nữa bay vút lên: “Không muốn lãng phí thời gian, nếu ngươi không đi thì không kịp nữa.”
Trên thực tế, chung quanh sương mù màu đen đã càng ngày càng nồng đậm, bầu trời càng lúc càng mờ ảo, có cảm giác như chiều tà chuyển sang đêm tối.
Thế nhưng Lữ Thiếu Khanh vừa bay vút lên, còn chưa đi được bao xa, nơi xa một đạo gió lốc màu đen đã đánh tới.
Gió lốc hô hô quét động sương mù màu đen chung quanh, trực tiếp phóng về phía Lữ Thiếu Khanh, một cỗ khí tức âm lãnh truyền đến.
“Sâu kiến, tìm thấy ngươi rồi!”
Thanh âm Xương Thần từ trong hắc vụ truyền đến.
“Khốn nạn!”
Lữ Thiếu Khanh sắc mặt đại biến, quả nhiên lãng phí thời gian sẽ có báo ứng.
Không nói hai lời, Mặc Quân kiếm xuất hiện trong tay, hung hăng một kiếm đánh xuống, phá hủy gió lốc.
Thanh âm Xương Thần tiếp tục từ bốn phương tám hướng truyền đến: “Sâu kiến, ngươi chịu chết đi.”
Thanh âm như sấm, quanh quẩn giữa thiên địa, tràn đầy vô tận sát ý.
Sóng âm cuồn cuộn, như cuồng phong tàn phá, đông đảo yêu thú đang đau khổ chống đỡ trong khoảnh khắc miệng phun tiên huyết, kêu thảm ngã xuống.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên nhìn Bạch Thước phía dưới: “Đám cầm thú kia chết thật rồi sao? Xương Thần sao lại xuất hiện ở đây?”
Bạch Thước cười đắng chát: “Nếu như bọn họ không bị vây khốn, ta đâu cần phải vội vã tới tìm ngươi?”
“Khốn kiếp!” Lữ Thiếu Khanh suýt nữa ngã quỵ, hắn gào thét với Bạch Thước: “Đại tỷ, về sau nói chuyện có thể nói vào trọng tâm trước không?”
“Bị người hại chết rồi!”
Nếu biết Liễu Xích, Doanh Kỳ và đám người kia bị Xương Thần vây khốn, Lữ Thiếu Khanh đã không nói hai lời nhanh chân bỏ chạy.
Hiện tại thì hay rồi, Xương Thần thoát thân tới tìm hắn gây phiền phức.
Bạch Thước nhìn thấy phản ứng của Lữ Thiếu Khanh, cũng kịp nhận ra, nếu lúc đó nàng đã nói rõ tình huống, đoán chừng Lữ Thiếu Khanh sẽ chạy còn nhanh hơn.
Thật là một tên hỗn đản!
“Bây giờ, ngươi không có biện pháp rời đi, mau nghĩ cách đối phó Xương Thần đi.” Bạch Thước cắn răng, không hiểu vì sao, trong lòng có mấy phần mừng thầm.
Ngươi không phải muốn chạy sao? Bây giờ chạy không thoát à?
Lữ Thiếu Khanh tức giận đến phát điên: “Đồ cầm thú, cầm thú cấp tám!”
Thành linh khí, vẫn là cầm thú. Lại còn nói là tiền bối, mà chuyện quan trọng cũng không nói trước.
“Ầm ầm!”
Trên bầu trời, cuồn cuộn hắc vụ hội tụ, hình thành tầng mây dày đặc, vô số những đốm sáng không ngừng từ dưới đất trôi nổi vào trong tầng mây.
Xương Thần liền ẩn mình trong tầng mây, thôn phệ năng lượng của đông đảo Yêu tộc tu sĩ. Đem bọn hắn coi như chất dinh dưỡng không ngừng hấp thu.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nửa ngày, đã có vô số Yêu tộc tu sĩ chết thảm, toàn thân tinh huyết hóa thành thuốc bổ của Xương Thần.
Tiếng rên rỉ liên hồi, vô số Yêu tộc tu sĩ kêu thảm, có người cố sức ngăn cản, cũng có người tứ tán bỏ chạy, nhưng đều không có bất kỳ biện pháp nào.
Sương mù màu đen cực kỳ quỷ dị, khó mà ngăn cản được.
Nhìn xem cuồn cuộn sương mù màu đen hóa thành những xúc tu đang đổ ập xuống vị trí của họ.
Lữ Thiếu Khanh đau cả đầu.
Đối đầu với Xương Thần làm gì? Quá sức! Hơn nữa, cái chết cận kề mà lại không có chút lòng tin chiến thắng nào.
Thiều Thừa cũng đang hỏi: “Thiếu Khanh, có lòng tin không?”
Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Khó lắm, haiz, ta đi nói chuyện với Xương Thần.”
Nói chuyện?
Bạch Thước mơ hồ, Doanh Thất Thất, Hồ Yên mấy người cũng hoang mang. Đến mức này rồi, còn nói chuyện gì được nữa? Ngươi cho rằng ngươi với Xương Thần rất thân quen, có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện?
Chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh xông lên trời, đi đến trước khối mây đen khổng lồ, quát lớn: “Xương Thần, ta đầu hàng có được không…!”