» Chương 1669: Luân Hồi Vụ
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
“Phốc!”
Bạch Thước thổ huyết. Trấn Yêu tháp mới vừa ngã xuống đất, tạo thành một cái hố sâu. Doanh Thất Thất, Hồ Yên, Ma Nhiên, Vương Sĩ mấy người cũng ôm ngực, khó chịu đến tột cùng.
Cái gọi là “nói chuyện” chính là cái này? Nhấc tay đầu hàng? Loại lời này ngươi cũng thốt ra khỏi miệng?
Thiều Thừa chau mày, im lặng nhìn trời, thở dài thật sâu. Cái thể diện này, tại Yêu Giới cũng coi như mất hết. Hối hận a, sớm biết đã không nên nói tên môn phái của mình cho đám Yêu tộc. Ít nhất có thể giữ lại chút thể diện cho môn phái. Hiện tại, môn phái cũng mất hết cả thể diện rồi.
Hắc vụ cuồn cuộn, sau đó chậm rãi tản ra, thân ảnh Xương Thần đang ngồi xếp bằng xuất hiện. Nó ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng lạnh lùng nói: “Nằm mơ!”
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào nó quát: “Không muốn không biết tốt xấu, ta đây là cho ngươi đường sống đó!”
Bạch Thước bọn người càng thêm im lặng. Rốt cuộc ai mới là địch nhân đây? Còn nói cho Xương Thần đường sống, ngươi thật sự “ngưu bức” đến vậy sao?
Xương Thần cười lạnh không thôi, cũng không nói thêm lời nào, sương mù màu đen hóa thành mấy cái xúc tu hung hăng đánh tới hắn. Những xúc tu khổng lồ giương nanh múa vuốt, cảnh tượng kinh thế hãi tục.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta thấy ngươi cũng là tiểu não héo rút!”
Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, Mặc Quân kiếm một kiếm xẹt qua. Những xúc tu vốn dĩ có thanh thế to lớn, khí thế kinh người, lập tức đứt lìa, tan biến thành sương mù đen kịt.
“Đáng chết!” Xương Thần nổi giận gầm lên, “Thôn phệ một bộ phận phân thân của ta, ngươi quả nhiên không sợ Luân Hồi Vụ!”
“Luân Hồi Vụ?” Lữ Thiếu Khanh hiếu kỳ, khiêm tốn thỉnh giáo: “Đây là cái thứ quỷ quái gì? Có tác dụng gì không?”
“Ví dụ như, hấp thu, có thể hay không khiến ta bị tiêu chảy hay gì đó?”
“Thành tâm thỉnh giáo đó.”
Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ mặt vô cùng thành khẩn, rất muốn tìm hiểu cặn kẽ cái thứ Luân Hồi Vụ “cẩu thí” này. Từ lần đầu tiên gặp phải tia chớp đen cùng sương mù đen, phong cách hành sự của hắn bắt đầu lệch lạc, hơn nữa ngày càng lệch, không thể quay trở lại quỹ đạo bình thường được nữa. Khốn nạn nhất là, nguyên anh và phân thân nguyên thần của hắn đều là màu đen, không dám xuất hiện gặp ai. Xấu hổ chết đi được. Nếu có thể tìm hiểu rõ ràng Luân Hồi Vụ là cái gì, nguyên lý vận hành ra sao, biết đâu hắn còn có thể quay trở lại quỹ đạo bình thường.
“Sâu kiến, không cần biết rõ.” Xương Thần chẳng có hứng thú làm thầy giáo chút nào. Nó hừ lạnh một tiếng, sát khí nghiêm nghị, vẫn ngồi xếp bằng bất động, xung quanh Luân Hồi Vụ lần nữa ảo hóa, lại một lần nữa ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Ta đều có thái độ như vậy, ngươi còn muốn thế nào?”
Nhìn Luân Hồi Vụ ầm ầm lại một lần nữa đánh tới, Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: “Không nói à? Đợi ta chém ngươi gần chết rồi, xem ngươi có nói hay không!”
“Chết đi cho ta!”
Một tiếng gầm thét, hắn vẫy tay: “Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán Thuật!”
Trên bầu trời như bị đục thủng một lỗ lớn, những quả cầu lửa khổng lồ ầm ầm rơi xuống. Ngọn lửa bùng cháy tỏa ra nhiệt độ kinh khủng, trong nháy tức thì khiến Luân Hồi Vụ phía dưới tan biến một mảng lớn, vô số yêu thú cũng nhờ đó mà thoát nạn. Sóng nhiệt ập tới, đồng thời cũng tạo cho Xương Thần một áp lực cực lớn. Phát giác được áp lực, vô số sương mù màu đen cuồn cuộn biến thành những hung thú gào thét xông lên trời, va chạm dữ dội với những quả cầu lửa khổng lồ.
“Ầm ầm!”
Sóng nhiệt cuồn cuộn, hắc vụ tung hoành, những xúc tu khổng lồ cũng biến mất trong những đợt sóng nhiệt cuồn cuộn.
“Tiên, Tiên Hỏa Cầu Thuật!” Giọng Xương Thần mang theo sự chấn kinh, đôi mắt đỏ tươi của nó trừng lớn, như thể thấy ma quỷ.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?” Xương Thần suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, may mắn cưỡng ép khống chế lại nên vẫn ngồi xếp bằng bất động.
“Ngốc chó, không cần biết rõ.” Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng đáp một câu. “Ta khiêm tốn hướng ngươi thỉnh giáo, ngươi cái tên khốn này lại nằm ì ra đó mà vênh váo với ta.”
Xương Thần đầu tiên sững sờ, sau đó thì giận điên người. Ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng: “Rống! Ngươi, đáng chết!”
Lữ Thiếu Khanh lại tuyệt không quan tâm, hắn ngược lại còn ngáp một cái: “Biết rồi, biết rồi, nói đi nói lại cũng chỉ có câu này thôi.”
Lữ Thiếu Khanh không vội mà ra tay, mà đầy hứng thú đánh giá Xương Thần đang khoanh chân giữa Luân Hồi Vụ. Xung quanh nồng đậm hắc vụ, ánh huỳnh quang không ngừng chớp lóe chìm vào thể nội Xương Thần, trông vô cùng đáng sợ. Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi một câu: “Ngươi bây giờ có thể động không?”
“Hay là nói, ngươi đành lòng động không?”
Sắc mặt Xương Thần thay đổi, cho dù là bộ dạng đen như mực của nó cũng đủ để Lữ Thiếu Khanh nhận ra nó biến sắc. Xa xa Bạch Thước và những người khác cũng ngạc nhiên. Xương Thần không thể động? Vì sao? Đám người nhìn về phía Bạch Thước, trong sân, chỉ có Bạch Thước là người vừa đối mặt với Xương Thần. Nàng chắc hẳn phải là người hiểu rõ Xương Thần nhất. Nhưng mà, Bạch Thước cũng mặt ngơ ngác, nàng cũng không biết Xương Thần vì sao không thể động.
“Ngươi, đáng chết.” Xương Thần cười lạnh: “Ngươi có thể thử một chút không?”
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: “Đương nhiên rồi!”
Nói xong, không nói thêm lời nào, hắn vung một kiếm về phía Xương Thần. Kiếm ý hung tợn bộc phát, hóa thành một Thần Điểu đỏ rực, xé rách không khí, bay thẳng đến Xương Thần.
“Hô!”
Luân Hồi Vụ ngập trời cuốn tới, bao bọc Xương Thần dày đặc, kín kẽ. Nhưng mà!
“Phốc phốc…”
Những tiếng xé toạc khẽ vang lên, Luân Hồi Vụ ngập trời như tuyết đông gặp nắng gắt, từng chút tan rã. Chẳng mấy chốc thân ảnh Xương Thần liền xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
“Cút!”
Xương Thần gầm thét một tiếng, sóng âm trận trận, khiến không gian rung chuyển thành từng đợt sóng âm. Thần Điểu hóa thành kiếm ý rít gào một tiếng, cuối cùng tan biến giữa không trung. Mặc dù không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Xương Thần, nhưng đôi mắt Lữ Thiếu Khanh đã nheo lại, như vừa nhặt được một nghìn vạn linh thạch. Đồng thời cũng củng cố thêm suy đoán của hắn: Xương Thần không thể động, nếu không tổn thất sẽ rất lớn.
“Ha ha, Xương Thần, ngươi đồ chó hoang cũng có ngày hôm nay sao?” Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: “Xem chiêu!”
Kiếm quang giáng xuống ầm ầm, Xương Thần cảm thấy áp lực cực lớn. Xương Thần hận thấu xương, lại không thể động đậy, nó chỉ có thể điều động Luân Hồi Vụ xung quanh để ngăn cản Lữ Thiếu Khanh tiến công, vô cùng bị động.
“Là, vì sao? Vì sao ngươi lại biết?” Xương Thần sau khi chịu mấy đòn, áp lực càng lớn, nó đành phải mở miệng, hòng kéo dài thời gian. Vấn đề này ngay cả Bạch Thước và những người khác cũng phải vểnh tai lắng nghe, đặc biệt là Bạch Thước. Nàng tuy đứng bất động, nhưng ngọn tháp Trấn Yêu tháp đã hướng về phía Lữ Thiếu Khanh mà vươn ra, như đang dựng tai hóng đợi câu trả lời của Lữ Thiếu Khanh. Vì sao Lữ Thiếu Khanh chỉ vừa đối mặt đã biết Xương Thần không thể động.
“Ngươi đang hướng ta thỉnh giáo?” Lữ Thiếu Khanh cười đến rất vui vẻ.
Xương Thần cắn răng: “Không sai…”