» Chương 1703: Vị này công tử, ta có thể đi theo ngươi sao
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
“Nhi tử?”
Tiêu Y hiếu kỳ hỏi cây ngô đồng: “Còn có một gốc mẫu thụ sao?”
“Ta cũng nghĩ vậy!” Cây ngô đồng cắn răng, vô cùng phẫn hận, hận không thể tự bạo ngay tại chỗ để Lữ Thiếu Khanh thấy: “Đây không phải nhi tử ta!”
Lữ Thiếu Khanh lập tức chỉ vào cây ngô đồng kêu to: “Cặn bã nam! Cầm thú!”
Khiến cây ngô đồng tức giận đến nỗi trên đầu lấm tấm vài chiếc lá, trông rất buồn cười.
Thấy cây ngô đồng thái độ kiên quyết như thế, Tiêu Y cũng tiến đến khuyên nhủ hắn: “Lão gia gia, người cứ theo nhị sư huynh của ta đi. Hắn có thể bảo hộ người.”
“Đánh rắm!” Cây ngô đồng chết cũng không chịu: “Hắn có thể bảo hộ cái rắm? Hắn có năng lực gì chứ?”
Thần thụ ta đây không cần thể diện ư?
Đi theo một kẻ như hắn, mặt mũi vứt sạch lên tới Cửu Tiêu Cung Điện, xuống tới Thập Bát Tầng Địa Ngục.
Ra ngoài còn mặt mũi nào gặp người?
Tiêu Y tiếp tục khuyên nhủ: “Nhị sư huynh của ta thật sự rất lợi hại, người cùng cấp bậc không phải là đối thủ của hắn.”
Ừm, ngoại trừ Đại sư huynh.
Cây ngô đồng cười khẩy không thôi: “Lợi hại? Lợi hại hơn nữa thì lợi hại đến mức nào?”
“Ta từng gặp quá nhiều thiên tài lợi hại, cuối cùng chẳng phải cũng hóa thành một đống hoàng thổ?”
“Cái gọi là thiên tài, chẳng qua cũng là đàm hoa nở thoáng chốc.”
Nói đoạn, cây ngô đồng tràn đầy cảm thán, cơn giận trong lòng cũng tiêu tan, cảm thấy tuổi tác như mình không nên chấp nhặt với một tên tiểu quỷ.
“Tiểu tử, thả ta ra đi.” Cây ngô đồng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Thế giới này đáng sợ hơn nhiều so với những gì ngươi tưởng tượng.”
“Không phải cứ có vài phần thực lực là có thể muốn làm gì thì làm.”
Lữ Thiếu Khanh chớp chớp mắt, hỏi Tiêu Y: “Ngươi có phải đã truyền âm cho hắn điều gì rồi? Sao lại như biến thành người khác vậy?”
Nghe được Lữ Thiếu Khanh nói chuyện, cây ngô đồng trong lòng không khỏi lại dâng lên sự tức giận, hừ lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện.
Tiêu Y lắc đầu, nàng thấy vẻ mặt cây ngô đồng như vậy, cho là có chuyện hay để xem, liền tiếp tục khuyên nhủ: “Lão gia gia, thật mà, nhị sư huynh của ta rất lợi hại.”
“Người đi theo hắn, đảm bảo không thiệt thòi.”
Cây ngô đồng cười lạnh một tiếng: “Lợi hại? Không nói những cái khác, kẻ vừa chặt đứt Ngô Đồng Sơn kia, hắn cũng không bằng.”
“Gặp phải kẻ đó, ta thấy ngươi tên tiểu tử này phải quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ.”
Ta sát!
Không thể nhịn được nữa! Lữ Thiếu Khanh liếc xéo Kế Ngôn: “Gặp được ngươi, ta phải quỳ xuống cầu xin tha thứ sao?”
Ở bên cạnh vẫn luôn im lặng, khóe miệng Kế Ngôn khẽ nhếch, thiện cảm đối với cây ngô đồng lập tức tăng vọt.
Kế Ngôn khoanh tay, lạnh nhạt nói: “Chính ngươi trong lòng rõ ràng.”
Lữ Thiếu Khanh lúc này tức giận mắng lớn: “Có phải ngươi muốn gây sự? Ta đây bây giờ có thể trấn áp ngươi.”
“Chẳng lẽ ta sợ ngươi sao?”
Cây ngô đồng bên cạnh bỗng nhiên cảm thấy não bộ có chút không theo kịp.
Hắn ánh mắt quần thảo qua lại trên người Kế Ngôn, cuối cùng nhìn sang Tiêu Y: “Cái này…”
Tiêu Y cười, nàng rất thích thấy vẻ mặt này trên mặt người khác, nàng cười khúc khích nói: “Kẻ chặt đứt Ngô Đồng Sơn chính là Đại sư huynh của ta đó.”
Cây ngô đồng chấn kinh, không thể tin được đây là sự thật: “Thật là hắn?”
Một kiếm kinh khủng như thế, cho dù là hắn cũng là lần đầu tiên chứng kiến.
Trước kia hắn thấy qua thiên tài nào cũng căn bản không ai có thể thi triển được một kiếm như vậy.
Hoặc là nói, căn bản không có người nào có thể lĩnh ngộ được cảnh giới này.
“Không phải hắn!” Lữ Thiếu Khanh trả lời, chỉ vào cây ngô đồng mà nói: “Là ngươi, người hủy đi Ngô Đồng Sơn là ngươi, không phải chúng ta!”
Phốc!
Tên vô sỉ này!
Cây ngô đồng chỉ hận mình bị vây hãm, không thể cắn chết hắn.
Cái gì mà kiến thức phi phàm chứ, gặp quỷ đi!
Một tên ghê tởm, thật vô sỉ.
Tiêu Y nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cây ngô đồng, càng cao hứng hơn, thừa thắng xông lên nói: “Lão gia gia, người cứ theo đi.”
“Dù sao người cũng chạy không thoát.”
“Đi theo chúng ta, có gì không tốt sao?”
“Ít nhất có thể bảo vệ an toàn cho ngươi.”
Ánh mắt cây ngô đồng dừng lại trên người Kế Ngôn, tựa hồ không nghe thấy Tiêu Y, hắn nói với Kế Ngôn: “Có thể cho ta xem thực lực của công tử được không?”
Kế Ngôn cự tuyệt: “Không.”
Cao lãnh, cao ngạo, một dáng vẻ không ai được lại gần.
Ánh mắt cây ngô đồng càng sáng hơn, như vậy mới giống cao thủ chứ!
Hắn chăm chú nhìn chằm chằm Kế Ngôn.
Bản thân cây ngô đồng cũng không biết mình đã sống bao lâu, trải qua vô số phong ba bão táp, đã sớm khiến đôi mắt hắn trở nên vô cùng tinh tường, sắc bén.
Hắn nhìn chằm chằm Kế Ngôn, càng nhìn ánh mắt càng sáng, càng nhìn hắn càng phát hiện Kế Ngôn bất phàm.
Ánh mắt sắc bén, thân thể thẳng tắp, tản mát ra một loại khí chất dũng mãnh tiến lên, vĩnh viễn không lùi bước.
Khí tức hùng hậu, mờ ảo trong cơ thể khiến hắn như một thần kiếm ẩn giấu trong vỏ, một khi xuất vỏ, nhất định sẽ khiến hàn quang bắn ra bốn phía, chấn động cả thiên địa.
Không cần phải nói gì khác, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài cũng có thể biết rõ Kế Ngôn là một cao thủ, hơn nữa còn là một dạng tồn tại mạnh đến bất thường.
Vẻ ngoài của Kế Ngôn mới là phù hợp với hình tượng vốn có của cao thủ.
Lữ Thiếu Khanh thì lại là hình tượng vô lại.
Kế Ngôn bị cây ngô đồng nhìn chằm chằm như vậy, sắc mặt không vui, hừ một tiếng.
Một luồng kiếm ý sắc bén bùng nổ.
Hai mắt cây ngô đồng lập tức ứa lệ, trong khoảnh khắc đó, cây ngô đồng thấy được vô số thanh trường kiếm đâm xuyên qua hắn.
Đáng sợ, thật là đáng sợ.
Một thiếu niên đáng sợ như vậy, hắn là lần đầu tiên gặp.
Càng đáng sợ chính là, nhìn vào cốt linh của hắn, vẫn chưa đến trăm tuổi.
Trong lòng hắn rung động, cũng không thèm để ý đến nước mắt đang chảy ra từ mắt, mong chờ nhìn Kế Ngôn: “Vị công tử này, ta có thể đi theo ngươi không?”
Ngọa tào!
Chuyện gì xảy ra?
Lữ Thiếu Khanh cùng Tiêu Y bên cạnh mắt trợn trừng.
Kẻ này sao đột nhiên lại chủ động đề nghị muốn đi theo Kế Ngôn vậy?
Kế Ngôn cũng bắt đầu ngạc nhiên.
Tiêu Y nhìn thoáng qua Kế Ngôn, lại liếc mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, ngươi thấy thế nào?”
“Dùng con mắt mà nhìn chứ, còn nhìn thế nào nữa?” Lữ Thiếu Khanh thuận miệng đáp, hắn không tức giận, mà lẩm bẩm tự kiểm điểm: “Chẳng lẽ ta ngay từ đầu đã dùng sai phương pháp?”
“Phải dùng kiểu cách phô trương như thế này mới có thể dụ dỗ hắn tới?”
“Ta ôn tồn với hắn thì hắn không nể mặt, ta kiêu ngạo thì hắn lại quỳ lạy.”
“Tiện, thật sự là ti tiện.”
Cây ngô đồng bên kia nghe được thì muốn đánh người.
Ngươi mới ti tiện. Chính bởi vì ngươi quá ti tiện, ta mới không muốn theo ngươi.
Kế Ngôn bên này cũng hỏi: “Vì sao?”
Cây ngô đồng cũng không giấu giếm, nói thẳng: “Công tử khí thế vô song, đi theo công tử có lợi cho ta.”
Nhưng ngay lập tức có kẻ phản đối, đó chính là Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh hừ hừ nói: “Ta phản đối…”