» Chương 1704: Ta cự tuyệt
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
“Hừ!” Cây ngô đồng cười lạnh một tiếng: “Ngươi phản đối thì làm được cái gì?”
Tiêu Y ở bên cạnh khẽ nói: “Tác dụng lớn chứ.”
Cây ngô đồng nói với Kế Ngôn: “Công tử, mong rằng ngài đáp ứng.”
Đi theo Kế Ngôn, cây ngô đồng cảm thấy mình cũng sẽ đạt được không ít lợi ích. Một số việc là hỗ trợ lẫn nhau. Một thần thụ như hắn khi ở nhà trấn trạch sẽ dẫn động phương vận thế, khiến phong thủy, vận thế nơi đó ngày càng tốt hơn. Đối với Kế Ngôn cùng những người xung quanh hắn cũng chỉ sẽ có lợi ích lớn hơn. Mà một thiên tài như Kế Ngôn, nơi hắn ở cũng sẽ vì hắn mà thay đổi. Tựa như những đỉnh cấp đại năng kia, tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống, tu luyện một đoạn thời gian, nơi đó cũng sẽ theo đó mà biến đổi. Tục ngữ nói “một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên” chính là đạo lý này. Đi theo người ngưu bức, lợi ích sẽ nhiều hơn.
Đối mặt thỉnh cầu của cây ngô đồng, Kế Ngôn trầm mặc một lát, rồi lắc đầu: “Ta cự tuyệt.”
Cây ngô đồng ngạc nhiên: bị cự tuyệt? Hắn thế mà lại là cây ngô đồng, là thần thụ cơ mà! Mang về nhà, trấn trạch, trấn tài, bảo đảm bình an – đây là cơ bản nhất. Những lợi ích hơn nữa, là một thần thụ mà tất cả mọi người tha thiết mong ước. Hắn chủ động đưa ra muốn đi theo, thế mà còn có người cự tuyệt sao? Nếu là người khác, sợ rằng đã mừng đến chết rồi.
“Công tử, cái này. . . .” Cây ngô đồng khó xử hỏi: “Là, vì sao vậy?”
“Không cần.” Câu trả lời đơn giản, nhưng lời ít mà ý nhiều.
Cây ngô đồng im lặng. Tiêu Y ở bên cạnh âm thầm cười trộm.
Nói chứ, chắc là ngươi còn không biết rõ tình huống nhà ta thế nào đâu? Muốn vào gia môn của chúng ta, làm sao có thể vượt qua được cửa ải của Nhị sư huynh? Nhị sư huynh không đồng ý, ngươi đừng hòng vào cửa.
Lữ Thiếu Khanh nói với cây ngô đồng: “Ngươi xem, sư huynh nhà ta không muốn ngươi, ngươi liền đi theo ta, ta không chê ngươi là đồ bỏ đi bị người ghét bỏ.”
“Cút!” Cây ngô đồng nhịn không được buột miệng chửi thề: “Ngươi cút ngay cho ta!”
Ngươi mới là đồ bỏ đi! Ta ra ngoài hô một tiếng, có cả hàng đống người muốn theo ta đó thôi? Ngươi tin hay không bọn họ có thể xếp hàng từ Yêu Giới đến tận Nhân Giới?
Hắn bực bội nói với Lữ Thiếu Khanh: “Mau để ta rời đi, ta không thèm so đo với ngươi.”
“Không thả!” Lữ Thiếu Khanh không chịu, ánh mắt hung tợn nói: “Ngươi không đi theo ta, ta liền đánh chết ngươi!”
“Ngươi thử xem?”
Cây ngô đồng không sợ, Kế Ngôn đã cự tuyệt hắn, hắn sẽ không chai mặt bám theo nhất định phải đi cùng Kế Ngôn. Hắn cũng có tôn nghiêm của mình. Không muốn thì cũng không cần. Về phần Lữ Thiếu Khanh, đánh chết hắn cũng không muốn đi theo.
Tiêu Y nhìn thấy hai bên lần nữa trở lại điểm xuất phát ban đầu, nàng lại thuyết phục cây ngô đồng: “Lão gia gia, ngươi đừng như vậy nữa, ngươi nghe ta nói. . . .”
Tiêu Y lại gần mấy bước, nàng nói với cây ngô đồng: “Ngươi suy nghĩ một chút, ngươi đi theo Nhị sư huynh nhà ta, cùng đi theo Đại sư huynh nhà ta chẳng phải không khác gì nhau sao? Chúng ta đều là đồng môn sư huynh muội, tất cả mọi người cùng một chỗ, ngươi đi theo ai mà chẳng như nhau? Cần gì phải tự tìm cho mình nếm mùi đau khổ đâu?”
Cây ngô đồng hừ một tiếng: “Ta nhìn hắn khó chịu.”
“Cho nên, nha đầu, ngươi đừng uổng phí tâm cơ, đánh chết ta cũng sẽ không theo hắn.”
Cây ngô đồng là cây gì cơ chứ? Sống lâu như vậy, sao có thể tùy tiện bị Tiêu Y tiểu nha đầu này thuyết phục?
Cây ngô đồng đầu sắt như thế, Tiêu Y rất lo lắng, nàng khuyên nhủ: “Ngươi đừng tìm Nhị sư huynh nhà ta đối nghịch, ngươi sẽ hối hận đấy.”
“Đúng không?” Cây ngô đồng lại cười lạnh, vẻ mặt đầy khinh thường: “Ta ngược lại muốn xem xem hối hận thế nào đây. Đánh chết ta xem ai hối hận hơn!”
Cây ngô đồng từng gặp qua bao nhiêu người rồi, gặp ai cũng thèm khát hắn, lấy lòng, quỳ liếm, hay uy hiếp – thủ đoạn gì mà hắn chưa thấy qua? Trước đó chịu ôn tồn thương lượng với Liễu Xích là vì hắn khôi phục thực lực chưa đủ, thêm nữa Liễu Xích làm người vẫn ổn, cho nên mới đồng ý hợp tác. Hiện tại, Lữ Thiếu Khanh thái độ như vậy, hắn làm sao có thể đi theo được chứ?
“Ta, cây ngô đồng, thề sống chết không cúi đầu!”
Cuối cùng, cây ngô đồng khí phách nghiêm nghị, một mặt mo tràn đầy kiên định.
Tiêu Y thở dài, vừa muốn nói chuyện thì Lữ Thiếu Khanh quát: “Ngu xuẩn, tránh ra, để ta tới thu thập hắn!”
Tiêu Y liếc cây ngô đồng một cái nhìn đầy đồng tình, sau đó liền nắm Tiểu Hắc rời đi. Tiểu Hắc vừa rồi từ khi xuất hiện vẫn luôn muốn nhảy lên đầu cây ngô đồng. Cái đầu chẳng có mấy cọng tóc kia tựa hồ có sức hấp dẫn lớn đối với Tiểu Hắc.
“Hừ!” Cây ngô đồng chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh xông tới, lộ ra nụ cười khinh miệt: “Tiểu tử, ta. . . .”
Lời còn chưa nói hết, nắm đấm của Lữ Thiếu Khanh đã vung tới.
“Bành!”
Cây ngô đồng chỉ có thực lực Luyện Hư kỳ, lại không thể né tránh được quyền này, bị đánh trúng rắn chắc. Không tính quá đau, nhưng rất khiến người tức giận.
“Tiểu tử, ta. . .”
Trả lời hắn lại là một nắm đấm khác. Tiếp đó, một cú đá khiến hắn ngã lăn, rồi Lữ Thiếu Khanh cưỡi lên, từng quyền từng quyền giáng xuống.
“Cho ngươi mặt mũi ngươi không muốn, nhất định phải ta đánh ngươi đúng không?”
“Ta chưa từng thấy cái tên hèn hạ như ngươi, có phải lớn thật dày một thân vỏ cây nên khiến ngươi ngứa thân phạm tiện không?”
“Để ta xem có chùy chết ngươi không!”
Từng quyền từng quyền đánh xuống, cây ngô đồng ngao ngao kêu to: “Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta!”
“Tiểu tử, ngươi có gan thì giết ta đi!”
“Ngươi nằm mơ đi, đánh chết ta cũng sẽ không theo ngươi!”
Cuối cùng, cây ngô đồng dứt khoát lộ ra bản thể, mặc cho Lữ Thiếu Khanh đánh hắn. Một cây đại thụ đường kính trăm mét khổng lồ sừng sững chân trời, như kình thiên chi thụ, Lữ Thiếu Khanh trên đó tựa như một con kiến nhỏ. Thân là thần thụ, sức chiến đấu không đủ, nhưng lực phòng ngự vẫn rất tốt. Chí ít Lữ Thiếu Khanh từng quyền từng quyền giáng xuống cũng không khiến hắn cảm nhận được quá nhiều đau đớn. Nắm đấm của Lữ Thiếu Khanh đánh vào thân cây, phát ra tiếng phanh phanh chấn động.
Tiếng cây ngô đồng từ bên trong thân cây vọng ra: “Đánh đi, tùy ngươi đánh, dù sao ngươi cứ chết cái ý niệm đó đi.”
Lữ Thiếu Khanh dừng tay, rút Mặc Quân kiếm ra, nhắm vào phía dưới rễ cây: “Cái ‘tiểu kê kê’ của ngươi ở đâu? Để ta chặt!”
“Không! Vô sỉ!”
Cây ngô đồng giận điên người, gầm thét: “Ngươi mẹ nó thấy cây nào có cái này sao? Ngươi cho rằng ta là thứ nhân loại vô sỉ như ngươi mà có thứ đó sao? Đừng tưởng rằng dạng này có thể uy hiếp ta, ta không có khuyết điểm!”
Hừ, nhân loại vô tri, hỗn đản ghê tởm!
“Lão đại, để ta ăn hắn!” Mặc Quân nhảy ra, cũng chảy nước bọt giống hệt Lữ Thiếu Khanh vừa rồi.
“Ăn?” Cây ngô đồng cười lạnh không thôi: “Kiếm linh bé tí tẹo, không biết trời cao đất rộng!”
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, “phốc phốc” một tiếng, cắm Mặc Quân kiếm vào thân cây ngô đồng.