» Chương 2552: Ngươi đối ta có quá lớn thành kiến

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025

Biết rõ sự tồn tại của Độn Giới, hắn tiến vào đó. Qua điều tra và suy đoán, hắn đã tìm ra nguyên nhân Độn Giới phải tị thế.
Hắn đi vào Long Uyên giới, lợi dụng mâu thuẫn giữa các phe phái, khơi mào cuộc đấu tranh giữa phái ngoan cố và phái co đầu rụt cổ. Đúng thời cơ, hắn đánh bại và đánh tan Tống Liêm, khiến Độn Giới mất đi giới chủ, rắn mất đầu, Long Uyên giới triệt để lâm vào hỗn loạn. Vì tranh giành vị trí giới chủ, chúng đánh đầu rơi máu chảy.
Phù Vân Tử buộc phải đích thân ra tay xử lý, Mộc Vĩnh nhân cơ hội lẻn vào, phá hủy Độn Uyên Xích, khiến Long Uyên giới lâm vào hủy diệt.

Độn Uyên Xích bị hủy, Long Uyên giới cũng theo đó hủy diệt. Các giới còn lại dù không bị hủy diệt hoàn toàn, nhưng chúng sẽ không thể tiếp tục tị thế mà sẽ bại lộ dưới Thiên Đạo. Việc bị Đọa Thần quái vật tìm thấy cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Với thủ đoạn như thế, mọi người không khỏi bội phục. Quả không hổ là Ma Tộc Thánh Chủ.

Đàm Linh kiêu ngạo nói: “Quả không hổ là sư bá của ta!”
“Đúng vậy, sư bá anh minh thần võ như thế, sư điệt đây lại làm trò hề, thật mất mặt.”
Lữ Thiếu Khanh nhẹ bẫng buông một câu, khiến Đàm Linh tức giận trợn trắng mắt, chẳng muốn bận tâm đến cái tên hỗn đản ghê tởm này.

Phù Vân Tử cũng cảm thán: “Anh hùng xuất thiếu niên. Con người, dù trải qua bao nhiêu cực khổ, vẫn kiên cường bền bỉ vô cùng, mỗi thời đại đều xuất hiện thiên tài. Độn Giới, quả thực không nên tiếp tục trốn tránh, đã đến lúc cùng Đọa Thần quái vật nhất quyết thắng bại…”

Lữ Thiếu Khanh nghe thấy điều không ổn, nói: “Tiền bối, hắn đã phá hủy nhà của người rồi, sao người còn vỗ tay tán thưởng? Người tính tình tốt như vậy sao? Không giết hắn thì cũng phải đánh hắn một trận, không, phải đánh hắn mười trận, tốt nhất là một trăm gậy…”

Đối với Mộc Vĩnh, Phù Vân Tử chỉ cảm thán.
Đối với Lữ Thiếu Khanh, Phù Vân Tử không biết nên bày ra biểu cảm gì, hắn chỉ có thể lạnh mặt nói: “So với hắn, ta càng muốn thu thập ngươi!”

Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, nhe răng cười: “Tiền bối, sao người lại thích nhằm vào ta vậy? Chẳng lẽ đẹp trai cũng là một cái tội?”
Thế giới này ác ý với soái ca lớn quá!

“Bởi vì ngươi tiểu tử quá muốn ăn đòn.” Phù Vân Tử nói thẳng: “Ta sống lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy tên tiểu tử ghê tởm như ngươi.”

“Ghê tởm? Ngươi xác định là vì ta ghê tởm?” Lữ Thiếu Khanh không phục: “Ngươi có quá nhiều thành kiến với ta. Ngươi chỉ cần nghiêm túc tìm hiểu ta, liền sẽ phát hiện ta là một tiểu lang quân trung hậu trung thực, thiện lương nhân nghĩa, nhiệt tình đáng yêu, người gặp người khen.”
“Ngươi ngủ lâu như vậy, vừa rời giường, mắt vẫn còn mông lung, nhất thời nhìn không rõ, ta có thể hiểu được. Chờ lát nữa rửa mặt là được rồi…”

Đám người im lặng, cảm thấy có chút buồn nôn. Đúng là buồn nôn, tên gia hỏa này mặt dày khiến người khác sôi máu. Tự mình khen mình mà mặt chẳng chút nào đỏ.

Phù Vân Tử im lặng thật sâu.
Quản Đại Ngưu cảm thấy mình đã ôm được đùi, liền gan lớn hơn, cũng khoa trương hơn. Hắn chỉ vào Lữ Thiếu Khanh hô to: “Xoa! Ngươi thật không biết xấu hổ! Ngươi trung hậu trung thực? Thiện lương nhân nghĩa? Nhiệt tình đáng yêu?”
“Những vết sưng trên người ta đang thầm lên án, ngươi nghe không thấy sao?”

“Ai nha!” Lữ Thiếu Khanh hung tợn nhìn chằm chằm Quản Đại Ngưu, sau đó nhắc nhở Giản Bắc: “Đến lúc đó nhớ nhắc ta đánh hắn.”
Giản Bắc rất vui vẻ đáp ứng.

“Muốn đánh ta?” Quản Đại Ngưu tiếp tục la lối: “Lúc này không như ngày xưa, có tiền bối tại, ngươi muốn đánh ta thời gian một đi không trở lại rồi!”

Lữ Thiếu Khanh thành khẩn nói với Phù Vân Tử: “Tiền bối, người tránh ra, ta đánh hắn, ta sợ hắn làm người bị thương.”
Phù Vân Tử nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, khẽ lắc đầu: “Tiểu tử, tính cách của ngươi sửa đổi một chút đi. Vạn nhất gặp phải tồn tại đáng sợ hơn, sẽ mang lại phiền toái không cần thiết cho ngươi.”

Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Ta mạnh đáng sợ mà!”
Lữ Thiếu Khanh không ngốc, gặp phải tồn tại đáng sợ, hắn lập tức làm cháu trai. Phù Vân Tử đối với đám người không có ác ý, Lữ Thiếu Khanh mới dám như thế.

“Mạnh?” Phù Vân Tử cười: “Ta từng gặp thiên tài lợi hại hơn ngươi nhiều, từ tu luyện đến Đại Thừa kỳ cũng chỉ mất hơn mười năm. Thiên tài, dù ở thời đại nào cũng không thiếu, mãi mãi cũng có thiên tài mạnh hơn.”

“Nha!”
Lữ Thiếu Khanh “a” một tiếng xong, suýt chút nữa không làm Phù Vân Tử tức chết. Hắn giận trừng Lữ Thiếu Khanh một cái, ngươi đáp lại cũng chỉ có một chữ “a” thôi sao? Không còn gì khác à? Phế rồi, phế rồi, tên tiểu tử này dù là thiên tài, nhưng thái độ và tâm cảnh như vậy thì không thể nào so được với những thiên tài mà mình từng gặp. Thời đại này thảm vậy sao? Chỉ có thiên tài như thế này thôi à?

Nhìn thấy dáng vẻ Phù Vân Tử thở phì phò, Quản Đại Ngưu sâu sắc đồng cảm. Bất kỳ ai, gặp phải tên hỗn đản như thế này đều sẽ bị chọc tức.
Quản Đại Ngưu lập tức nói với Phù Vân Tử: “Tiền bối, người không cần quản hắn, hắn là hòn đá trong hầm cầu ấy.”
Sau đó hắn tiếp tục phỏng vấn: “Tiền bối, người làm thế nào mà tu luyện tới cảnh giới như thế?”

Những người khác đều vểnh tai lắng nghe, dù là Mộc Vĩnh cũng chú ý. Cường độ của vị diện thế giới này chỉ có thể dung nạp tồn tại cảnh giới Đại Thừa. Khi đạt đến đỉnh điểm, dù có uống bao nhiêu đan dược, tu luyện cố gắng đến mấy cũng vô dụng. Tại vị diện thế giới này không thể đột phá gông cùm xiềng xích, không thể trở thành Tiên nhân. Phù Vân Tử lại có thể trở thành một Địa Tiên, điều này không phù hợp với lẽ thường.

Biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh không thay đổi nhiều, hắn suy đoán: “Có liên quan đến Độn Uyên Xích đúng không?”

Phù Vân Tử gật đầu: “Long Uyên đại ca trước khi tiêu tán, đã lợi dụng Độn Uyên Xích giúp ta tẩy rửa, để ta có thể tiến thêm một bước trong thế giới này. Đương nhiên, Địa Tiên đã là cực hạn, muốn tiến thêm một bước, chỉ có thể lên tiên giới…”
Có tiên khí trợ giúp, cũng là điều có thể nói được.

Quản Đại Ngưu cười tủm tỉm nói: “Xem ra tiền bối là vị Tiên nhân duy nhất của thế giới này. Có tiền bối ở đây, chỉ là quái vật thì không đáng lo.”

Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Quản Đại Ngưu nói: “Tiền bối, người đánh không chết hắn thì cứ để hắn nói tiếp đi, toàn bộ thế giới này đều sẽ xong đời mất!”

“Hỗn đản!” Quản Đại Ngưu tức chết: “Ngươi mới là miệng quạ đen! Ta nói chẳng lẽ không phải sự thật sao? Ngươi nói ta là miệng quạ đen, vậy ta ngược lại muốn xem xem sẽ xảy ra chuyện gì…”
Vừa mới nói xong, thiên địa lần nữa chấn động, một luồng quang mang mãnh liệt từ dưới đất xông thẳng chân trời…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3413: Qua vạn năm Lăng Vân đại lục

Chương 3412: Có một cái vấn đề rất lớn

Chương 3411: Bảo bảo trong lòng khổ