» Chương 2553: Không tình nguyện Đại Thừa kỳ nhóm
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025
Bạch quang xông thẳng lên trời, tựa một cột sáng, khiến vạn người kinh hãi.
Khoảnh khắc sau đó, từng đốm sáng không ngừng khuếch tán, tựa muôn vàn đom đóm, lan tỏa khắp Long Uyên giới.
Tất cả chúng sinh đều bị quang mang bao phủ.
“Đây, đây là cái gì?”
Vô số người kinh hãi tột độ, một vài kẻ còn hoảng sợ đến mức tăng tốc tháo chạy khỏi nơi đây.
Ánh sáng phiêu tán, trong vẻ huyễn lệ lại mang đến một cảm giác ấm áp lạ thường.
Trên gương mặt Phù Vân Tử lộ vẻ bi thương: “Quang mang của Độn Uyên Xích…”
“Nó đang cáo biệt thế giới này…”
Từng đốm sáng khuếch tán, rồi dần dần tan biến.
Mọi người dõi theo ánh sáng tiêu tán, lòng dấy lên nỗi bi thương khó tả.
Độn Uyên Xích đã được Long Uyên chân nhân luyện chế, dung hợp thành một thể với Long Uyên giới. Độn Uyên Xích chính là Long Uyên giới, Long Uyên giới chính là Độn Uyên Xích, cả hai không thể phân biệt. Độn Uyên Xích bị hủy, Long Uyên giới sụp đổ, sinh mệnh tiên khí này cũng đã đến hồi kết.
Giữa lúc mọi người bi thương, một âm thanh lạc điệu vang lên.
“Tiền bối, kẻ sát nhân đang ở ngay đây, ngươi không trừng trị hắn sao?”
“Giết hắn, để hắn chôn cùng Độn Uyên Xích!”
“Giết Mộc Vĩnh, để hắn xuống dưới tạ tội với Long Uyên chân nhân, nhanh, ra tay đi…”
Phù Vân Tử: …
Mộc Vĩnh: …
Đám người: …
Đến tận bây giờ, Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, cứ hễ có cơ hội là lại xúi giục Phù Vân Tử đánh chết Mộc Vĩnh.
Thấy Phù Vân Tử có vẻ hơi nhức đầu, Quản Đại Ngưu liền ra vẻ nịnh hót: “Đồ hỗn đản, Tiền bối làm thế nào, nào đến lượt ngươi dạy dỗ?”
“Chỉ e Tiền bối giáo huấn ngươi thì được!”
Nói xong, Quản Đại Ngưu còn vỗ vỗ ngực. Vừa rồi quang mang xông thẳng lên trời, dọa hắn còn tưởng trùng hợp.
Phù Vân Tử liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh, đề nghị này quả thật khiến hắn động tâm. Đánh chết Lữ Thiếu Khanh, có lẽ hắn sẽ được thanh tịnh hơn.
“Thằng béo chết tiệt, ta thấy ngươi muốn chết rồi!” Lữ Thiếu Khanh giận đến phát điên: “Đồ chó săn, đáng hận nhất!”
Giản Bắc cũng ném ánh mắt khinh bỉ về phía Quản Đại Ngưu. Thằng béo chết tiệt này, thật biết cơ hội để ôm lấy đùi tiền bối. Đùi thô thế, ngươi ôm nổi sao? Thế mà không rủ ta theo!
Theo quang mang của Độn Uyên Xích tiêu tán, tốc độ sụp đổ của Long Uyên giới cũng dần tăng tốc. Rất nhiều tu sĩ đối mặt với lực lượng hủy di diệt của thế giới sụp đổ đều lộ ra vẻ lực bất tòng tâm, vô số người kêu thảm rồi biến mất.
Phù Vân Tử thần sắc bình tĩnh, chỉ thấy hắn vung tay lên, tốc độ sụp đổ chậm lại, rất nhiều tu sĩ bị cuốn vào khe nứt có thể chạy thoát.
“Mau chóng rời đi!”
“Rời khỏi nơi này, đến các giới khác!”
“Long Uyên giới hủy diệt, Độn Giới đã không cách nào che chở các ngươi nữa. Các ngươi cần tề tâm hợp lực, cùng nhau đối mặt phá diệt đại kiếp…”
Lời Phù Vân Tử truyền vào tai mỗi một tu sĩ.
Sự tàn khốc của tình hình khiến rất nhiều tu sĩ càng thêm hoảng loạn và sợ hãi. Độn Giới đã không còn là thế ngoại Đào Nguyên ư? Bọn hắn phải đối mặt với quái vật Đọa Thần? Đùa cái gì! Nếu dám đối mặt quái vật Đọa Thần, hà cớ gì bọn hắn lại phải chạy vào Độn Giới này?
Rất nhiều người muốn hỏi cho rõ ràng, đặc biệt là các tu sĩ Đại Thừa kỳ.
“Đại trưởng lão, Độn Giới thật sự không thể che chở mọi người nữa sao?”
“Đại trưởng lão, vì sao Độn Giới lại thành ra thế này?”
“Đại trưởng lão, tiếp theo nên làm gì?”
Các tu sĩ Đại Thừa kỳ nhao nhao kéo đến, hơn ngàn người vây quanh, tạo áp lực cực lớn cho những người không phải Đại Thừa kỳ như Giản Bắc, Đàm Linh và những người khác. Khí tức đáng sợ từng đợt nối từng đợt như gợn sóng liên miên không dứt, không ngừng đánh thẳng vào bọn hắn.
Phù Vân Tử khí tức khuếch tán, áp lực lập tức biến mất.
Phù Vân Tử nhìn xem đông đảo Đại Thừa kỳ, gật gật đầu: “Độn Giới đã không thể ẩn mình nữa, sớm muộn cũng sẽ bị quái vật Đọa Thần phát hiện.”
“Liên hợp lại, đối phó quái vật Đọa Thần…”
Đông đảo tu sĩ Đại Thừa kỳ sắc mặt khác nhau.
Giống tu sĩ phái ngoan cố như Quyền Thiên, bọn hắn tự nhiên mừng rỡ không thôi. Bọn hắn vẫn luôn hy vọng Độn Giới đồng tâm hiệp lực cùng đối phó quái vật Đọa Thần, trở lại ngoại giới. Lời Phù Vân Tử vừa hợp ý bọn hắn, trở lại ngoại giới, cùng quái vật Đọa Thần chiến đấu đến cùng.
Giống những tu sĩ phái co đầu rút cổ thì sắc mặt trắng bệch, như cha mẹ chết. Bọn hắn tuy là Đại Thừa kỳ, nhưng đã sớm không còn hùng tâm, không sinh ra ý muốn giao đấu với quái vật. Bọn hắn chỉ muốn co đầu rút cổ, sống yên ổn cuộc đời mình.
“Đại trưởng lão, nhất định phải như vậy sao?”
“Đúng vậy, Đại trưởng lão, không có biện pháp nào khác sao?”
Bọn hắn nhao nhao lên tiếng, nhất thời, tiếng nói không ngừng, các loại vấn đề tuôn về phía Phù Vân Tử.
Phù Vân Tử hừ một tiếng: “Không có cách nào!”
“Long Uyên giới đã hủy, các ngươi sáng tạo giới để tránh được nhất thời, nhưng tránh không được cả đời.”
“Thay vì trốn đi chờ đợi quái vật Đọa Thần dần dần đánh tan, chi bằng cùng nhau liên thủ đối phó chúng!”
Sắc mặt mọi người càng thêm trắng bệch, có một loại cảm giác tận thế.
“Nếu là chúng ta không muốn thì sao?” Có tu sĩ cuối cùng cắn răng hỏi ra vấn đề này.
“Không muốn?”
Phù Vân Tử nghe xong, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo.
“Hừ!”
Chỉ một tiếng hừ lạnh, vị tu sĩ Đại Thừa kỳ đặt câu hỏi kia như gặp phải trọng kích, miệng phun tiên huyết. Hắn mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, những người khác cũng giống như thế. Đây chính là thực lực của Phù Vân Tử sao? Chỉ là hừ lạnh một tiếng liền khiến tu sĩ Đại Thừa kỳ thổ huyết.
Rất nhiều người lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn Phù Vân Tử, chỉ sợ bị hắn nhìn thấu ý nghĩ trong lòng bọn họ. Không có người đặt câu hỏi nữa, không gian nhất thời trở nên tĩnh lặng.
“Sự tồn tại của Độn Giới không phải là để các ngươi hèn nhát sống sót!” Giọng nói lạnh lùng của Mộc Vĩnh vang lên: “Các ngươi là Đại Thừa kỳ, hãy gánh vác trách nhiệm của mình!”
“Độn Giới che chở các ngươi nhiều năm như vậy, đã đến lúc hồi báo lại sự che chở của Độn Giới đối với các ngươi…”
Mộc Vĩnh nhìn những tu sĩ Đại Thừa kỳ này, trong lòng vô cùng bất mãn. Những người này đều là sỉ nhục của Đại Thừa kỳ tu sĩ.
Lời Mộc Vĩnh lạnh như băng khiến đông đảo tu sĩ Đại Thừa kỳ bất mãn.
“Ngươi tính là gì?”
“Đại trưởng lão đang ở đây, không tới phiên ngươi làm càn!”
Lữ Thiếu Khanh thêm dầu vào lửa nói: “Chư vị, giết hắn đi!”
“Hừ, ta xem ai dám…”