» Chương 2570: Có thù sao?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025

Tất cả mọi người kinh hãi: “Hắn muốn làm gì?”
“Hắn, chủ động đưa tới cửa?”
“Chán sống?”
Độn Giới chư vị tu sĩ cũng chứng kiến cảnh này, nhất thời xôn xao bàn tán. Rất nhanh, họ liền đưa ra phỏng đoán.

“Hừ, ngu xuẩn! Cứ nghĩ Đại trưởng lão có thể áp chế Đọa Thần sứ là nó yếu ớt ư?”
“Hắn muốn đi thừa cơ đánh lén a? Ngây thơ!”
“Ngu xuẩn! Ngươi không tự nhìn lại bản thân và Đọa Thần sứ có bao nhiêu chênh lệch sao?”
“Người ngoại giới đều ngu xuẩn đến mức này ư?”

Lữ Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện, sau đó bị Đọa Thần sứ đánh trúng. Nhìn thế nào cũng giống như chủ động “dâng mình” đến cửa. Trong mắt các tu sĩ Độn Giới, Lữ Thiếu Khanh hẳn là muốn báo mối thù bị Đọa Thần sứ đánh lén vừa rồi.

Mà Giản Bắc cùng những người khác cũng kinh ngạc không thôi.
Quản Đại Ngưu lẩm bẩm: “Hắn cãi không lại ta, nên nghĩ quẩn rồi?”
“Đại ca muốn làm gì vậy?” Giản Bắc cũng cực kỳ khó hiểu.
“Để không liên lụy chúng ta.” Tiểu Hồng lườm Quản Đại Ngưu một cái thật sắc, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất đừng ăn nói lung tung, không thì ta sẽ thu thập ngươi đấy!”
Tiểu Bạch bên cạnh cũng “hợp tác” quơ quơ cuốn Thần Kinh chuyên trong tay, trông cứ như sắp nện cho Quản Đại Ngưu một cục gạch vậy.

Quản Đại Ngưu rụt cổ, hạ giọng mấy phần: “Ta… ta chỉ nói đùa thôi mà.”
Dù còn muốn cãi cố thêm vài câu, nhưng nghĩ đến Lữ Thiếu Khanh làm vậy là vì không muốn liên lụy đồng bọn, Quản Đại Ngưu cuối cùng cũng ngậm miệng lại. Ồ, dĩ nhiên không phải vì sợ bị “Thần Kinh chuyên” nện cho nát óc đâu.

“Hắn… không sao chứ?” Ngô Đồng Thụ thắt cả tim gan lại.
“Không sao đâu.” Tuy Tiểu Hồng nói vậy, nhưng đôi mắt nàng vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm về phía xa.
Nơi đó, thân ảnh Lữ Thiếu Khanh đã biến mất tăm, Luân Hồi sương mù che kín cả bầu trời, khiến họ không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Phù Vân Tử cũng giật mình không ít. Hắn không thể ngờ Đọa Thần sứ trong tình cảnh bị hắn áp chế đánh cho tơi tả, vẫn còn rảnh tay “tặng” cho Lữ Thiếu Khanh một đòn.
Một vị Địa Tiên dốc toàn lực nhằm vào một Đại Thừa kỳ, nếu không tận mắt chứng kiến thì khó mà tin được. Nghĩ lại việc Đọa Thần sứ mới vừa rồi còn đánh lén Lữ Thiếu Khanh, Phù Vân Tử nhìn về phía Đọa Thần sứ, thầm nhủ trong lòng: “Chẳng lẽ giữa chúng có thù oán gì sao?”

Nhìn về vị trí của Lữ Thiếu Khanh, hắn đã không thấy tăm hơi, phảng phất tan biến trong màn Luân Hồi sương mù.
Chẳng lẽ đã bị đánh thành tro tàn? Dù cho thể chất mạnh mẽ đến đâu, cũng khó lòng gánh chịu nổi đòn đó chứ?

Ngay khi Phù Vân Tử đang suy đoán, màn Luân Hồi sương mù giăng kín trời bỗng nhiên bắt đầu xoay chuyển, tạo thành một luồng xoáy khổng lồ. Trung tâm luồng xoáy không ai khác chính là Lữ Thiếu Khanh, hắn đang thôn tính toàn bộ Luân Hồi sương mù giữa trời. Thân thể hắn hơi phát ra ánh kim rực rỡ, kim quang lóng lánh, tỏa ra một luồng cảm giác áp bách cường đại.

Phù Vân Tử cũng lộ vẻ mặt nghiêm nghị, Lữ Thiếu Khanh cũng đang mang đến cho hắn một luồng áp lực.
Tiểu tử này! Phù Vân Tử càng thêm thấu hiểu lời đánh giá của phân thân hắn về Lữ Thiếu Khanh.
Cổ quái!

“Hô!”
Từ phía Đọa Thần sứ, nó bỏ qua Phù Vân Tử, chuyển sang tấn công Lữ Thiếu Khanh. Nó lạnh lùng vung tay, màn Luân Hồi sương mù ngập trời cuồn cuộn, hóa thành một đầu Cự Long đen kịt dài trăm dặm gào thét lao xuống.

“Chớ có càn rỡ!” Phù Vân Tử ra tay trước tiên.
Hắn sợ rằng nếu bản thân không ra tay, Lữ Thiếu Khanh sẽ bị Đọa Thần sứ đánh chết. Dù sao thực lực và cảnh giới đôi bên chênh lệch quá lớn.

“Thất Hoàng Kiếm!”
Trong nháy mắt ra tay, từng đạo từng đạo, bảy đạo kiếm quang liên tiếp bắn tới Đọa Thần sứ. Kiếm quang sắc bén, xé toang cả thiên địa. Cảm nhận được áp lực, Đọa Thần sứ đành phải thay đổi phương hướng, đối phó công kích của Phù Vân Tử.

“Ầm ầm!”
Cự Long đen và kiếm quang va chạm, thiên địa một lần nữa bị xé nát. Kiếm quang dần dần tiêu tán, nhưng đúng lúc này, bầu trời Long Uyên Giới một lần nữa tràn ngập sao trời. Vầng trăng sáng vắt vẻo trên cao, ánh trăng trong vắt chiếu rọi xuống, mang đến cảm giác thanh lãnh.

Giây phút sau, vô số tinh thần nổ tung, từ sâu trong tinh không tuôn ra một luồng sức mạnh hủy diệt. Lực lượng khủng khiếp ấy dường như muốn hủy diệt cả vầng trăng. Khí tức hủy diệt càng thêm kinh khủng, càn quét khắp thiên địa, khiến mỗi tu sĩ Độn Giới đều kinh hãi tột độ. Rất nhiều tu sĩ Đại Thừa kỳ của Độn Giới run lẩy bẩy. Trước luồng sức mạnh này, họ ngửi thấy khí tức tử vong.

Lực lượng hủy diệt như một chùm sáng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy Đọa Thần sứ.
“Ầm ầm!”
Một quả cầu sáng khổng lồ xuất hiện, vô số năng lượng cuộn trào, cuối cùng khuếch tán ra xung quanh. Nếu có kẻ nào tới gần một chút, sẽ phát hiện bên trong vụ nổ lóe lên những tia chớp trắng và đen. Trước luồng điện chớp đen trắng ấy, mọi thứ đều hóa thành tro tàn.

Vụ nổ đáng sợ khiến Long Uyên Giới lâm vào rung chuyển dữ dội. Vô số tro tàn bay lượn giữa thiên địa, Long Uyên Giới dường như lại sắp sụp đổ. Khí lãng từ vụ nổ khuếch tán, áp lực cường đại ập thẳng vào mặt, khiến các tu sĩ dù đứng rất xa cũng khó khăn hô hấp. Sức mạnh của Lữ Thiếu Khanh khiến họ cảm thấy da đầu tê dại.

“Hắn… hắn mạnh đến thế sao?”
“Hắn thật là Đại Thừa kỳ ư?”
“Hắn chẳng lẽ cũng là Tiên nhân ư?”
Đây là lần đầu tiên nhiều người chứng kiến thực lực của Lữ Thiếu Khanh, sự cường đại của hắn khiến họ khó lòng tin nổi.

Tuy nhiên, cũng có không ít kẻ không phục, đặc biệt là các tu sĩ Độn Giới.
“Chỉ là hào nhoáng bên ngoài, có thế thì đã sao? Hắn có thể đánh bại Đọa Thần sứ ư?”
“Đọa Thần sứ là Tiên nhân, dù hắn có dốc toàn lực ra tay cũng chẳng làm gì được Đọa Thần sứ.”
“Không sai, Đọa Thần sứ là Tiên, hắn là phàm nhân, hai bên vốn dĩ không cùng đẳng cấp!”
“Đòn công kích của hắn trông thì hung hãn đấy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, đối với Đọa Thần sứ căn bản không tạo thành bất kỳ tổn thương nào…”
Thật khó để chấp nhận một người khác ưu tú hơn mình. Các tu sĩ Độn Giới vốn tự cao tự đại, cho rằng ngoài Độn Giới ra, mọi nơi khác đều là cặn bã. Tu sĩ ngoại giới trong mắt họ chỉ là đám nông dân. Một “nông dân” lại thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ đến vậy, họ làm sao chấp nhận nổi? Giờ khắc này, họ lại mong rằng công kích của Lữ Thiếu Khanh đối với Đọa Thần sứ sẽ hoàn toàn vô hiệu.

Nhưng mà!
“Rống!”
Một tiếng gầm giận dữ vang vọng cả thiên địa, sóng âm đáng sợ tạo ra những gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lan tỏa khắp Long Uyên Giới, một lần nữa phá hủy nó. Sóng âm đi qua đâu, thiên địa liền tràn ngập vô số vết rách ở đó. Một số tu sĩ cấp thấp trước luồng sóng âm này đã kêu thảm thiết rồi nổ tung, tử thương vô cùng thảm trọng.

Sắc mặt Phù Vân Tử đột nhiên biến đổi. Hắn chiến đấu với Đọa Thần sứ đến giờ, cũng đã gây ra không ít tổn thương cho nó. Nhưng từ đầu đến cuối, Đọa Thần sứ chưa hề lên tiếng một lần nào, cứ như một kẻ câm điếc. Ấy vậy mà một kiếm của Lữ Thiếu Khanh lại khiến Đọa Thần sứ phát ra tiếng gầm rú đau đớn đến thế.

Chẳng lẽ Lữ Thiếu Khanh còn mạnh hơn cả hắn ư? Không thể nào, hắn là Tiên nhân, còn Lữ Thiếu Khanh chỉ là Đại Thừa kỳ. Hai bên chênh lệch như trời với vực.

Phù Vân Tử chăm chú nhìn về phía Đọa Thần sứ. Vụ nổ dần dần tiêu tán, Đọa Thần sứ xuất hiện trong tầm mắt mọi người…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3420: Hướng thần tự chứng

Chương 3419: Cố nhân pho tượng

Chương 3418: Phân loạn Lăng Vân đại lục