» Chương 2571: Một kiếm chi uy

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025

“Tê!”

Phù Vân Tử hít một hơi lãnh khí. Rất nhiều tu sĩ tới gần nhìn rõ ràng cũng bất chợt hít một hơi lãnh khí.

Thân thể Đọa Thần Sứ rách nát tan tành, toàn thân trên dưới không còn mảnh nào lành lặn, chân trái bị nổ nát không rõ tung tích. Máu đen không ngừng chảy ra từ khắp nơi trên thân thể, từng giọt từng giọt rỏ tí tách xuống đất. Bộ dạng cực kỳ thê thảm.

Nó nằm trong hư không, vùng không gian nguyên vẹn xung quanh đã sụp đổ và biến mất. Trăm vạn dặm không gian hoàn toàn tan biến.

Một kiếm chi uy, uy lực kinh khủng đến tột cùng.

Rất nhiều người chùi mắt mình, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Bọn hắn không chỉ hoài nghi mắt mình, mà còn ngờ rằng thần thức có vấn đề.

Phù Vân Tử cùng Đọa Thần Sứ chiến đấu lâu như vậy, trải qua hàng ngàn vạn hiệp, mới dần chiếm được thượng phong, nhưng cũng không thể gây ra tổn thương lớn đến vậy cho Đọa Thần Sứ.

Thế mà Lữ Thiếu Khanh thì hay rồi, chỉ một kiếm liền đánh Đọa Thần Sứ thương thành ra nông nỗi này.

Đây là điều một Đại Thừa kỳ bình thường có thể làm được sao?

“Hắn, hắn thật là Đại Thừa kỳ?”

“Không, không có khả năng!”

“Hắn tại sao lại mạnh như vậy?”

Các tu sĩ của Độn Giới sắp phát điên rồi.

Tất cả mọi người đều là Đại Thừa kỳ, tại sao Lữ Thiếu Khanh là Đại Thừa kỳ lại mạnh đến mức vô lý? Còn những người này cũng là Đại Thừa kỳ, lại yếu đến mức vô lý.

Bọn hắn là Đại Thừa kỳ giả tạo? Lữ Thiếu Khanh mới đích thực là Đại Thừa kỳ?

Nhưng mà!

Cho dù là một Đại Thừa kỳ vô địch chân chính, cũng chẳng đến mức đánh cho một tồn tại cảnh giới Tiên nhân thê thảm đến thế? Một hiệp, một kiếm mà thành ra thế này. Chẳng lẽ thêm hai kiếm nữa là có thể chém đối phương thành cặn bã luôn không?

Rất nhiều tu sĩ Độn Giới khó chịu đến mức muốn hộc máu. Mới vừa rồi bọn hắn còn đang miệt thị Lữ Thiếu Khanh, kẻ mà họ coi là nông dân ngoại giới. Nói hắn sấm to mưa bé, sẽ không thể gây ra nửa phần tổn hại cho Đọa Thần Sứ.

Thế mà kết quả lại ra sao?

Lữ Thiếu Khanh một kiếm liền đánh trọng thương Đọa Thần Sứ, hơn nữa nhìn bộ dạng thì thương tích không hề nhẹ. Mới vừa rồi nó còn đau đến mức gầm rú lên.

Khó chịu. Đau mặt quá.

Nhưng rất nhanh có người tìm ra một lý do khác: “Nếu không phải Đại trưởng lão ngăn chặn Đọa Thần Sứ, hắn làm sao có thể đánh trúng Đọa Thần Sứ?”

“Không sai, không có Đại trưởng lão, hắn làm sao làm được như vậy. . . .”

Tu sĩ nói những lời này giọng nói nhỏ dần, khí lực không đủ. Dù có Đại trưởng lão ngăn chặn, nhưng nếu đổi thành người khác thì cũng không thể làm được như Lữ Thiếu Khanh.

Nhìn xem dáng vẻ của Đọa Thần Sứ, khóe mắt Phù Vân Tử cũng giật giật không ngừng. Mạnh đến vậy sao? Khó trách phân thân nói hắn là khắc tinh của quái vật, thì ra là ý này?

Đồng thời, trong lòng hắn có loại khó chịu. Chính mình đánh sống đánh chết cũng không thể làm được như thế này. Khó chịu vô cùng.

Mộc Vĩnh siết chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lẽo.

Mị Á đứng bên cạnh hắn: “Sư phụ. . .”

Mị Á nhìn qua Lữ Thiếu Khanh ánh mắt tràn đầy sát ý.

Mộc Vĩnh nhàn nhạt nói: “Bỏ ý niệm đó đi, ngươi vĩnh viễn không phải đối thủ của hắn. . . . .” Nói xong, Mộc Vĩnh trong lòng âm thầm nghiến răng bổ sung thêm một câu: “Ta cũng không phải.”

Giản Bắc mấy người cũng nhìn ngây người.

Giản Bắc há hốc mồm, không dám tin tưởng kêu lên: “Đại, đại ca mạnh như vậy sao?”

“Ta không phải đang nằm mơ chứ?”

Chính diện chịu một đòn của Đọa Thần Sứ, chẳng hề hấn gì, còn có thể phản kích. Có thể phản kích đã rất lợi hại, nhưng càng khiến người ta đáng sợ hơn là, một kiếm như vậy đã đánh Đọa Thần Sứ thành ra bộ dạng này. Phù Vân Tử cũng còn chưa làm được đến mức này.

Chẳng lẽ đại ca đã mạnh hơn cả Tiên nhân? Hay là, đại ca cũng là một vị Tiên nhân?

“Thật lợi hại!” Mạnh Tiểu hai mắt sáng rực.

Đàm Linh há hốc mồm: “Cái tên hỗn đản này mạnh đến vậy sao?”

Giản Nam ánh mắt vui vẻ xen lẫn chút cô đơn: “Đã mạnh đến mức này rồi sao? Liệu ta còn có thể đuổi kịp không?”

Tiểu Hồng cười đắc ý: “Nhìn đi, ta đã nói mà, lão đại không hề hấn gì.”

Quản Đại Ngưu xoa mặt mình, cảm giác nơi bị đánh vẫn còn đau âm ỉ. Tên hỗn đản này mạnh đến vậy, về sau ta làm sao xử lý hắn đây?

Ngô Đồng Thụ vuốt ngực, cảm giác tim mình như muốn rớt ra ngoài. Thằng nhóc hỗn đản này, mạnh đến mức phi lý.

Nhìn xem bộ dạng thê thảm của Đọa Thần Sứ, Lữ Thiếu Khanh ánh mắt sáng lên, trong lòng mừng rỡ. Có hi vọng!

Vừa rồi một kiếm kia hắn gia tăng thêm chút lực, hiệu quả tốt ngoài dự liệu.

Hổ không gầm gừ, ngươi tưởng ta là mèo bệnh sao?

Lữ Thiếu Khanh đứng thẳng cầm kiếm, gầm lên với Đọa Thần Sứ: “Ta kính lão yêu trẻ, không có nghĩa là ta không đánh tiểu quỷ đâu đấy. Ta không chấp nhặt với ngươi, ngươi thật đúng là được nước làm tới? Sao? Ngươi lén lút đánh lén ta hai lần, liền cho rằng ta dễ bắt nạt sao? Một tên tiểu quỷ thối tha cũng dám ở trước mặt ta kiêu căng ngông cuồng? Có bản lĩnh thì đừng để đại nhân nhà ngươi ra mặt! Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, ta lại chém thêm ngươi hai nhát nữa, đảm bảo sẽ không chém chết ngươi đâu. . .”

Giọng Lữ Thiếu Khanh vang vọng trong tai mọi người, tất cả mọi người câm nín.

Phù Vân Tử lẩm bẩm một câu: “Ta xem như biết rõ nguyên nhân rồi.”

Kiêu căng!

Một tên gia hỏa kiêu ngạo như vậy, ai là địch nhân của hắn mà không muốn ‘tiễn’ hắn thêm mấy lần chứ?

Ánh mắt Đọa Thần Sứ càng thêm lạnh lẽo, nó cũng mở miệng, thốt ra một chữ đầu tiên: “Chết!”

Sát ý cuồn cuộn lan tỏa, sương mù Luân Hồi cuộn trào trong tay, cuối cùng ngưng tụ thành hình dạng một thanh trường kiếm. Ánh mắt nó lạnh lẽo, thân thể khẽ run rẩy, một cỗ kiếm ý kinh khủng từ trong cơ thể nó bùng phát. Khí tức phong mang quét ngang trời đất, cắt xé không gian thành vô số mảnh nhỏ.

Tất cả mọi người sắc mặt đại biến.

Tiểu Bạch trực tiếp nhảy dựng lên: “Chủ, chủ nhân?”

Ngô Đồng Thụ tê dại cả da đầu: “Kế Ngôn?”

“Kế Ngôn công tử?” Giản Bắc mấy người cũng kinh hãi. Cỗ kiếm ý này bọn hắn rất quen thuộc, y hệt Kế Ngôn.

“Hắn chính là Kế Ngôn lão đại?” Tiểu Hồng suýt nữa cắn đứt lưỡi mình.

Thế nhưng Lữ Thiếu Khanh thanh âm vang lên: “Em gái ngươi, bớt ở đây giả thần giả quỷ đi. Nuốt chửng một chút kiếm ý của sư huynh ta rồi liền lấy ra ra vẻ ta đây sao? Ngươi nghĩ ngươi là hắn à? Chính phẩm ta còn chẳng sợ, ta sẽ sợ ngươi cái tên giả mạo này sao? Ăn ta một kiếm đây!”

Lữ Thiếu Khanh vung kiếm về phía Đọa Thần Sứ, vạn trượng kiếm quang phóng thẳng lên trời, kiếm ý dữ dằn khiến các tu sĩ Độn Giới cảm thấy ngạt thở.

Đọa Thần Sứ cũng không cam chịu yếu thế, một kiếm vung ra, cũng giáng trả một kiếm. Kiếm quang càng lớn, càng sáng, càng đáng sợ.

“Phốc!”

Hai luồng kiếm quang va chạm vào nhau, kiếm ý kinh khủng bùng nổ.

“Ngao!”

Thân ảnh Lữ Thiếu Khanh bay ngược lại, một lần nữa bị đánh bay xa vạn dặm. . . . .

**Chương 2571: Một Kiếm Chi Uy**

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3423: Một chiêu miểu sát

Chương 3422: Quỷ dị thứ ba bộ lạc

Chương 3421: Vẫn là càng thêm ưa thích Tiên thạch