» Chương 2589: Ta cũng muốn đi!
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025
Những người xung quanh nghe được tiếng hét phẫn nộ của Lữ Thiếu Khanh: “Có biết phí thời gian là đáng xấu hổ không?”
Nghe nói vậy, các tu sĩ kinh hãi. Lên trời sao? Chẳng lẽ không biết Tiên Giới có nguy hiểm sao?
Giản Bắc nhìn qua Thiên môn rạng rỡ tiên quang, trong lòng lại thấy lạnh lẽo. Tiên quang rọi xuống, tất cả mọi người đều được lợi; chẳng những thương thế trên cơ thể hồi phục, ngay cả cảnh giới cũng có dấu hiệu nới lỏng. Thế nhưng, tiên quang cũng có tác dụng đối với quái vật Đọa Thần. Điều này nói rõ điều gì? Điều này nói rõ nguy hiểm trên Tiên Giới còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng. Quái vật Đọa Thần hạ giới đã đáng sợ như vậy, quái vật Tiên Giới sẽ thế nào? Sợ rằng lên đó sẽ bị người ta một bàn tay đập chết, đến cả phản kháng cũng không kịp.
“Đại ca, thật sự muốn đi lên sao?”
“Chứ còn sao nữa?” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào đám quái vật Đọa Thần càng ngày càng nhiều, “Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại đây cùng chúng liều mạng?”
“Thế nhưng, ngươi cũng nhìn thấy, Tiên Giới, rất nguy hiểm đó.” Giản Bắc nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Không phải Giản Bắc nhát gan đâu, mà là đối mặt với nguy hiểm chưa biết, nỗi sợ hãi sẽ vô hạn phóng đại. Chỉ riêng tiên quang vừa rồi thôi, cũng đủ để bọn họ cảm nhận được nguy hiểm rồi.
Lữ Thiếu Khanh cũng rất kỳ quái. Trước đó khi Kế Ngôn một kiếm bổ ra Tiên Giới, tiên quang làm cho quái vật tan biến. Lần này sao lại như uống xuân dược, trở nên long tinh hổ mãnh vậy? Không chừng phía trên mở ra chính là hang ổ quái vật. Nhưng đến bước này, Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ có thể cứng đầu mà đi tiếp thôi. Hắn hi vọng sau khi lên đó, vẫn có thể cảm nhận được tọa độ hạ giới, vẫn còn có thể mở cửa về nhà.
“Lên đó, sợ rằng sẽ bị đánh chết ngay lập tức.” Quản Đại Ngưu cũng vô cùng kiêng kị. Nếu có thể, hắn không muốn đi lên.
“Được thôi,” Lữ Thiếu Khanh không miễn cưỡng, hắn nhìn qua đám người, “Các ngươi ai nguyện ý đi?”
Tiểu Hồng ba người không cần hỏi, khẳng định là sẽ đi theo Lữ Thiếu Khanh. Ngô Đồng thụ mặc dù chần chừ một lúc, cuối cùng cũng quyết định đi theo Lữ Thiếu Khanh. Đi theo Lữ Thiếu Khanh thì nơm nớp lo sợ, nhưng ít nhất còn có cơ hội để mà nơm nớp lo sợ; không đi theo, sợ là đến cả cơ hội lo lắng đề phòng cũng không còn. Hạ Ngữ, Tuyên Vân Tâm, Mạnh Tiểu ba người tự nhiên cũng không chần chừ mà đi theo.
Còn lại Giản Bắc, Đàm Linh và những người khác thì do dự.
Giản Nam hừ một tiếng, bước ra, “Ta đi cùng ngươi!” Giản Bắc ôm ngực, trái tim như tan nát. Hắn là đại ca, nhưng đã cảm nhận được cảm giác của một người phụ thân. Lữ Thiếu Khanh trong mắt Giản Bắc phảng phất biến thành một thằng ranh tóc vàng ghê tởm. Giản Bắc thống khổ nhắm mắt lại. Muội muội đã muốn đi theo, mình có thể không đi sao? Không đi cùng, sợ rằng vài năm nữa sẽ lòi ra mấy đứa nhóc gọi mình là cậu.
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh đột ngột vang lên: “Ngươi muốn làm đào binh sao?” Thân hình lóe lên, Mộc Vĩnh kéo lê thân thể tàn phế mà xuất hiện. Tình trạng của Mộc Vĩnh có thể nói là tồi tệ vô cùng, khí tức cực kỳ uể oải, tựa như ngọn nến trước gió, cho người ta cảm giác có thể chết đi bất cứ lúc nào. Thế nhưng nghĩ đến Mộc Vĩnh có thể thoát khỏi tay Đọa Thần sứ, còn có thể đứng đó nói chuyện, thì đã lợi hại hơn những Đại Thừa kỳ khác ở đây rồi.
“Ồ, ngươi sao chưa chết?” Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ vô cùng thất vọng. “Đọa Thần sứ đúng là phế vật, vậy mà không đánh chết được ngươi con chó này.”
Mộc Vĩnh lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Thực lực như ngươi mà làm đào binh thì thật đáng xấu hổ!”
“Đào binh ư? Chiến lược quanh co ngươi có hiểu không?” Lữ Thiếu Khanh vô cùng khinh bỉ, “Thế nhưng nghĩ đến kẻ vô học như ngươi thì sẽ không hiểu.” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Mộc Vĩnh, không khách khí nói: “Đừng chọc ta, không thì ta sẽ giết chết ngươi.”
*Có cỡ lớn, cho ngươi chút mặt mũi.*
*Nhưng không nhiều!*
Mộc Vĩnh nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh, sau đó nói: “Ta cũng muốn đi!”
“Phụt!”
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu trực tiếp phun ra. Một khắc trước còn nghĩa chính ngôn từ lên án Lữ Thiếu Khanh, khắc sau lại nói muốn đi cùng, mang hắn lên. Giản Bắc và Quản Đại Ngưu liếc nhau, hai người vô cùng muốn nhả rãnh. Giản Bắc lầm bầm: “Móa, có phải bị đại ca lây bệnh rồi không?” Quản Đại Ngưu vô cùng đồng ý: “Quả nhiên, khi tiếp xúc với tên hỗn đản này, dù là địch hay bạn đều sẽ bị truyền nhiễm.”
*Trở nên không muốn mặt.*
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Mộc Vĩnh, giận dữ khinh bỉ: “Thật không biết xấu hổ!”
“Ngươi không phải nói muốn cùng quái vật liều chết sao?”
Mộc Vĩnh mặt không biểu cảm: “Hi sinh vô vị không cần thiết.”
“Cái gì gọi là hi sinh vô vị?” Quản Đại Ngưu khinh bỉ, nói chuyện trước sau hoàn toàn khác biệt, cùng một bộ dáng với tên hỗn đản kia.
“Quái vật phổ thông không phải mục tiêu của ta.”
Mộc Vĩnh mặc dù đã nói không sợ chết, cũng phải cùng quái vật đánh nhau sống chết, cho dù là đồng quy vu tận cũng không tiếc. Nhưng quái vật phổ thông không đáng để hắn đánh đổi tính mạng. Đọa Thần sứ cấp bậc này, hoặc là tồn tại cường đại kinh khủng hơn mới là mục tiêu của hắn. Giết tiểu lâu la không tính báo thù, giết chân chính hắc thủ mới tính báo thù.
“Sợ chết thì nói sợ chết đi.” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, “Giả bộ cái gì thanh cao đại nghĩa?”
“Bớt nói nhiều lời, có cho hay không?” Mộc Vĩnh hừ một tiếng.
“Không cho!” Lữ Thiếu Khanh cười lạnh một tiếng, “Ta và ngươi quen nhau lắm sao? Ta không giết ngươi đã là số ngươi may mắn, còn nhớ ta mang ngươi rời đi ư? Nghĩ cái rắm mà ăn đây.”
Mộc Vĩnh trừng trừng nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật: “Những năm gần đây, ta ở chỗ này giết không ít người Độn Giới, hẳn là có hơn hai ngàn ức linh thạch ở đây.”
“Cho ta, mang ngươi đi!” Lữ Thiếu Khanh quả quyết duỗi tay ra.
“Thề! Ta muốn là người đầu tiên đi.”
Lữ Thiếu Khanh cười lên: “Không có vấn đề, người tốt thì nên là người đầu tiên đi…”
Nhìn qua Lữ Thiếu Khanh và Mộc Vĩnh chỉ vài câu đã đạt thành hiệp nghị, đám người thật sự câm lặng. Hai người quả nhiên giống nhau y hệt.
Thu linh thạch xong, được Lữ Thiếu Khanh cho phép, Mộc Vĩnh và Mị Á là hai người đầu tiên xông về phía Thiên môn. Dưới sự chứng kiến của mọi người, Mộc Vĩnh và Mị Á lần lượt tiến vào Thiên môn, biến mất trước mặt mọi người.
“Tốt, các ngươi coi thật không đi?” Lữ Thiếu Khanh lần nữa nhìn qua Quản Đại Ngưu và những người khác.
Quản Đại Ngưu lầm bầm: “Cũng đâu có nguy hiểm lắm đâu? Tên hỗn đản ngươi không phải đang nói chuyện giật gân đó chứ…”
Lời còn chưa dứt, hư không đột nhiên run lên, vô số quái vật Đọa Thần hét thảm, chúng bị sương mù Luân Hồi bao phủ…