» Chương 2590: Chạy không được

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025

Vô số Đọa Thần quái vật thể nội bỗng nhiên toát ra Luân Hồi sương mù, bao trùm lấy chúng. Bọn chúng trong Luân Hồi sương mù giãy giụa, phát ra những tiếng gào thét thảm thiết, và cuối cùng tan biến trong đó. Luân Hồi sương mù phảng phất đạt được triệu hoán, hướng về một phương tụ lại. Mà phương hướng tụ lại đó chính là nơi Phù Vân Tử đang đứng.

Phù Vân Tử phát hiện điều bất thường, hắn vội vàng liên tục lấp lóe, thoát khỏi vị trí đó. Nhưng đã chậm, một cánh tay dài, thon và hơi sắc nhọn xuất hiện sau lưng Phù Vân Tử, khẽ ấn một cái. “Phốc!” Phù Vân Tử trước hết là phun ra tiên huyết, sau đó thân thể hắn lập tức tan nát.

Tất cả mọi người bị dọa đến toàn thân run rẩy. Là một Địa Tiên, Phù Vân Tử mà lại bị một đòn miểu sát!

Nơi xa, thân thể Phù Vân Tử tái tạo, thần sắc hắn đầy hoảng sợ nhìn về phía nơi Luân Hồi sương mù đang hội tụ. Ở nơi đó, Luân Hồi sương mù vẫn đang cuộn trào, nhập nhòa, co rút, phảng phất đang thai nghén thứ gì đó tuyệt thế kinh khủng.

Phù Vân Tử nghĩ xuất thủ, nhưng hắn không có lòng tin. Hai lần bị trọng thương, thực lực của hắn đã rơi xuống mức đáng sợ. Là một Địa Tiên thành tựu ở hạ giới, rốt cuộc hắn vẫn không thể sánh bằng những tồn tại giáng thế từ thượng giới.

Phù Vân Tử thoáng chốc đã lấp lóe, trở lại bên cạnh Lữ Thiếu Khanh. Hắn nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt phức tạp. Lữ Thiếu Khanh nói vẫn đúng.

“Làm gì vậy?” Lữ Thiếu Khanh sắp khóc đến nơi, “Ngươi chạy về đây làm gì? Ngươi đáng lẽ phải ở đó đối phó nó chứ, phải tranh thủ thời gian cho chúng ta chứ. Ngươi lão nhân gia càng già càng dẻo dai mà, đi cùng nó hỗn chiến, tranh thủ chút thời gian cho lũ tiểu bối chúng ta…”

Móa! Phù Vân Tử vô cùng phiền muộn.

“Tiểu tử, làm sao bây giờ?”

Đám người thầm giật mình, Phù Vân Tử vị lão yêu quái bối phận tiền bối này, là một tồn tại sống mấy trăm vạn năm, mà lại còn muốn thỉnh giáo Lữ Thiếu Khanh sao? Bọn hắn nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng nhất thời không biết nói gì cho phải. Ngoại trừ kính nể và sùng bái, bọn hắn không tìm thấy từ ngữ nào khác để hình dung cảm xúc trong lòng.

Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, “Còn có thể làm sao? Ngươi hỏi ta, ta còn muốn hỏi ngươi đây. Ngươi là tiền bối, ngươi có ý hay sao?”

Giờ phút này còn có ý tốt hay không nữa. Thái độ của Lữ Thiếu Khanh đã nói lên tất cả, ngay cả Phù Vân Tử, lão tiền bối này, cũng không bằng Lữ Thiếu Khanh.

“Nói đi, trước tình thế này, ngươi có biện pháp nào giải quyết không?”

“Không có!” Lữ Thiếu Khanh quả quyết mở miệng. Nói đùa gì vậy? Nếu là có biện pháp giải quyết, hắn cần gì phải lo lắng đến mức mở cửa bỏ chạy?

Phù Vân Tử hít sâu một hơi, mặt không biểu cảm, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, một bộ dạng thề không bỏ qua nếu ngươi không nói. Mặc dù thỉnh giáo một tên tiểu bối rất mất mặt, nhưng giờ phút này hắn cũng là bất cứ điều gì cũng phải thử trong tuyệt vọng, không thể không làm thế. Bởi vì hắn nghĩ không ra biện pháp. Đọa Thần sứ không chết, mà còn trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn hiện tại đã không phải là đối thủ của Đọa Thần sứ.

“Tốt a!” Lữ Thiếu Khanh thua trong ánh mắt của Phù Vân Tử, hắn thở dài một tiếng, “Chỉ có một biện pháp duy nhất.”

Quả nhiên có! Phù Vân Tử thầm nghĩ trong lòng, biết ngay tiểu tử ngươi nhiều mưu ma chước quỷ mà, không ép ngươi một chút, ngươi còn định giấu giếm.

“Biện pháp gì?”

Lữ Thiếu Khanh chỉ vào nơi xa Luân Hồi sương mù còn đang cuộn trào, “Ngươi đi ngăn lại hắn, ta mang theo đồ đệ của ngươi mà chạy.”

Phốc! Phù Vân Tử muốn đánh người. Đây coi là biện pháp gì? Nói đi nói lại, ngươi vẫn là muốn chạy.

“Ngươi đây coi là biện pháp gì tốt?”

“Chẳng phải còn có thể làm sao?” Lữ Thiếu Khanh hai tay dang ra, “Ngay cả ngươi cũng không có cách nào giết chết nó, ta còn có thể có biện pháp nào? Ta chỉ là một Đại Thừa Kỳ bé nhỏ, ta rất yếu.”

Ngô Đồng Thụ đã không thể bình tĩnh nổi nữa, “Còn đứng đó nói gì nữa? Đi nhanh lên a!” Dù sao cũng là bậc lão tiền bối mà, ở chỗ này kéo dài thời gian làm gì chứ?

Ngô Đồng Thụ sau khi nói xong, liền thẳng thừng xông về Thiên Môn. Đọa Thần sứ tái sinh, khí thế so với trước còn đáng sợ hơn nhiều. Ngô Đồng Thụ cũng chẳng buồn để ý Tiên Giới có nguy hiểm hay không. Trước hết tránh thoát nguy hiểm trước mắt đã.

Nhưng Ngô Đồng Thụ vừa xông ra được hai bước, Lữ Thiếu Khanh đột nhiên hô lớn, “Dừng lại!”

Ngô Đồng Thụ cứng đờ cả người quay đầu lại, “Làm gì? Ngươi không phải nói phải nhanh chạy sao?”

Lữ Thiếu Khanh cười khổ một tiếng, “Trốn không thoát!” Hắn chỉ chỉ Thiên Môn.

Ngô Đồng Thụ ngẩng đầu, lập tức hoảng sợ phát hiện, tại cách đó không xa trên đỉnh đầu trước cổng Thiên Môn, một bóng người đen kịt đang sừng sững. Thân ảnh khuất trong bóng tối, khiến người ta không thể nhìn rõ hình dáng hắn, dáng vẻ đen như mực tựa như in hằu trong tâm trí mỗi người, sự sợ hãi nhanh chóng lan tràn.

Phù Vân Tử há hốc miệng, nhìn không dám tin. Nhìn nhìn lại nơi xa, Luân Hồi sương mù mới nãy còn đang cuộn trào giờ đây đã biến mất. Không cần hỏi, thân ảnh đứng trước Thiên Môn chính là Đọa Thần sứ.

Đón ánh tiên quang, mắt Phù Vân Tử dần thích ứng sau đó, nhìn rõ hình dáng hắn. Vừa rồi Đọa Thần sứ là một thanh niên, hiện tại, đã là một nam nhân đã trút bỏ sự ngây thơ. Dựa theo kinh nghiệm vừa rồi, Đọa Thần sứ mỗi lần trưởng thành, thực lực lại tăng cường một lần. Phù Vân Tử không dám tin Đọa Thần sứ là cảnh giới gì. Hắn theo bản năng nhìn sang bên cạnh, trong vô thức, hắn đã bắt đầu ỷ lại Lữ Thiếu Khanh.

Nhưng mà vừa nhìn như vậy, chung quanh trống không chẳng có một ai. Phù Vân Tử ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện Lữ Thiếu Khanh và đám người đã chạy xa tít tắp. Phù Vân Tử thổ huyết. Các ngươi chạy không gọi ta một tiếng nào?

Phù Vân Tử cũng vội vàng chạy đến bên cạnh đám Lữ Thiếu Khanh. Không đợi Phù Vân Tử khiến trách, Lữ Thiếu Khanh đã mở miệng trước, “Móa, tiền bối ngươi chạy tới làm gì? Ngươi lẽ ra phải ở lại đó để đối phó Đọa Thần sứ chứ? Dù cho ngươi đánh không lại, nhưng cũng đừng chạy tới chỗ ta chứ, ngươi sẽ đem Đọa Thần sứ dẫn tới. Ngươi đừng hại ta, ngươi đi xa một chút được không?”

Phù Vân Tử lại muốn thổ huyết. Cái tên hỗn đản tiểu tử này. Ta còn chưa nói gì ngươi, ngươi lại hay, còn dám trách ta trước?

“Giờ phải làm sao đây?” Ngô Đồng Thụ mở miệng lần nữa, “Ngươi đừng đùa nữa được không?”

“Ai đùa cơ?” Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ nhìn Ngô Đồng Thụ, “Chẳng phải đằng nào cũng chết rồi sao? Đùa chút thôi, để mọi người thả lỏng chút, kẻo chết một cách thống khổ như vậy…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3178: Sợ điểm, ta không chê cười ngươi

Chương 3177: Phong mang bá đạo kiếm ý

Chương 3176: Trong nháy mắt bị đâm thành cái sàng