» Chương 2647: Tiên nhân rồi không nổi a?
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025
“Ta không muốn, nhưng ta lại khát khao.”
Lời này nghe thật vô sỉ.
Quần chúng xung quanh đều lặng im.
Một vị Tiên nhân thốt ra những lời này, trông thật quá hạ giá.
Tuy nhiên, đám người đã tỏ vẻ thấu hiểu. Đối đầu Lữ Thiếu Khanh, không mấy ai có thể một mực duy trì tâm bình khí hòa. Tiên nhân cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, một người như Phù Vân Tử, vẫn có thể nhẫn nhịn không động thủ đã là phi thường lợi hại.
“Móa!” Lữ Thiếu Khanh nổi giận, chỉ vào Phù Vân Tử, “Thật không biết xấu hổ!”
“Lão đầu, ngươi xem thử trên người ngươi còn có chút phong phạm Tiên nhân nào không? Tiên nhân cũng phải biết lễ nghĩa liêm sỉ chứ?”
“Nếu ta trở thành Tiên nhân, ta tuyệt đối sẽ không vô sỉ như ngươi…”
Thiều Thừa bên cạnh vội bụm mặt, cảm thấy không mặt mũi gặp người.
Tiểu tử hỗn trướng, ngươi mà muốn thành Tiên nhân, tuyệt đối là sỉ nhục của Tiên giới.
Ngươi có thể đừng nói mấy lời này được không? Ở đây kẻ không biết xấu hổ nhất chính là ngươi.
Ngươi thế này khiến ta, một người sư phụ, không mặt mũi gặp ai nữa.
Phù Vân Tử hừ một tiếng, nói: “Ta không muốn thề, nhưng ta cũng muốn đến thế giới của ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh im lặng, hắn phất phất tay với Phù Vân Tử: “Ngươi về tắm rửa rồi đi ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có. Ngươi cứ trông coi nhân dân Độn Giới của ngươi mà sống qua ngày, dù sao có ngươi ở đây, dù cho Đọa Thần sứ có đến bao nhiêu cũng chẳng phải đối thủ của ngươi…”
Phù Vân Tử lông mày nhướn lên. Tiểu tử này đang cảnh cáo, áp chế hắn.
Đừng nói thêm nhiều Đọa Thần sứ, chỉ cần hai tên Đọa Thần sứ đến thôi, Phù Vân Tử đã muốn chạy trốn trước tiên rồi.
Phù Vân Tử lùi một bước: “Ta không đi thế giới của ngươi, để người Độn Giới đến thế giới của ngươi đi.”
“Ít đến!” Lữ Thiếu Khanh không ngốc, “Ta cũng sẽ không dẫn sói vào nhà.”
Mặc dù hắn rất mạnh mẽ, siêu thoát khỏi Thiên Đạo bên ngoài, không ai tìm ra được. Nhưng thế sự không có tuyệt đối, Lữ Thiếu Khanh cũng không dám đánh cược, cũng không dám khẳng định trăm phần trăm sẽ không bị người tìm tới, đặc biệt là trong tình huống có nội ứng.
Phù Vân Tử không còn cách nào, chỉ có thể sử dụng chiêu cuối cùng: “Hừ, nếu ta cưỡng ép tiến vào thì sao?”
“Làm sao? Muốn đánh nhau sao?” Lữ Thiếu Khanh lần nữa trợn mắt, chỉ vào Phù Vân Tử kêu lớn, “Đến đây, ai sợ ai? Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, Tiên nhân thì giỏi giang lắm à? Đời này ta ghét nhất chính là Tiên nhân đó.”
“Một tên hai tên đều thế này, coi ta dễ bắt nạt sao?”
Phù Vân Tử im lặng. Nghe ngươi nói, chẳng lẽ ngươi còn gặp qua Tiên nhân khác?
Đời này ngươi gặp qua mấy Tiên nhân? Ngoại trừ ta ra, ngươi còn có thể nhìn thấy ai?
Đọa Thần sứ chỉ có thể coi là quái vật, không tính là người.
Phù Vân Tử lắc đầu: “Ngươi gặp qua mấy Tiên nhân?”
Lữ Thiếu Khanh khẽ nói: “Khi ta cùng Tiên nhân đánh nhau, ngươi còn chẳng biết đang ở đâu.”
Câu trả lời của Lữ Thiếu Khanh khiến đám người giật nảy mình, còn Phù Vân Tử càng một trăm phần trăm không tin.
Cùng Tiên nhân chiến đấu?
Ngươi tuy rất mạnh, nhưng cũng không đến mức khiến Tiên nhân thúc thủ vô sách.
Phù Vân Tử cười, cho rằng Lữ Thiếu Khanh đang khoác lác: “Với tính cách của ngươi, gặp Tiên nhân khác, ngươi đã sớm chết một trăm lần rồi.”
“Ngoại trừ ta, tin rằng không có Tiên nhân nào khác có thể nhịn được ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh coi thường: “Tiên nhân có gì đặc biệt hơn người, Tiên nhân chẳng phải cũng đồng dạng Thận Hư sao?”
“Nếu không phải hắn chạy nhanh, ta đã sớm chơi chết hắn rồi…”
Lời này ngoại trừ Thiều Thừa và vài người tin tưởng, không ai tin.
Nói đùa, Tiên nhân có dễ đối phó như vậy sao?
Quản Đại Ngưu khinh bỉ: “Khoác lác!”
Giản Bắc lại lẩm bẩm: “Đại ca, sẽ không phải thật sự đã đánh một trận với Tiên nhân khác chứ?”
Quản Đại Ngưu im lặng, hung hăng khinh bỉ Giản Bắc: “Không thể nào, ngươi cũng tin sao?”
“Tiên nhân đó, ngươi nghĩ là mèo là chó à?”
“Đừng quên, tên hỗn đản đó thích khoác lác nhất, chắc chắn đang hù dọa tiền bối…”
Đối mặt với câu trả lời của Lữ Thiếu Khanh, Phù Vân Tử vẫn lắc đầu biểu thị không tin.
Lữ Thiếu Khanh rút kiếm ra: “Không tin đúng không, lại đây, ta cho ngươi kiến thức một chút…”
Phù Vân Tử thu lại nụ cười, lần nữa tản ra khí tức cường đại: “Ngươi rất khó giết, nhưng không có nghĩa là không giết được ngươi.”
“Không có sư huynh của ngươi, ngươi đã sớm là vong hồn dưới tay Đọa Thần sứ rồi…”
Mọi người xung quanh cảm thấy hô hấp nặng nề.
Lữ Thiếu Khanh muốn giao thủ với Phù Vân Tử?
Nếu đánh nhau, vạn nhất bùng nổ lửa giận, mọi chuyện sẽ không thể ngăn cản.
Tất cả những người ở đây đều sẽ gặp nạn.
Phù Vân Tử nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, trong lúc nhất thời, hắn cũng cảm thấy đau đầu.
Cảm giác đâm lao phải theo lao càng ngày càng mãnh liệt.
Lữ Thiếu Khanh không cúi đầu, hắn không cúi đầu, song phương cứ tiếp tục thế này, cuối cùng chỉ có thể động thủ một trận chiến. Đến lúc đó, bất kể hắn thắng hay thua, hắn và Lữ Thiếu Khanh đều sẽ trở mặt.
Nhưng bảo hắn cúi đầu trước, hắn lại làm không được.
Không có bậc thang, hắn cúi đầu trước, mặt mũi hắn còn đâu?
Ngay tại thời khắc Phù Vân Tử khó xử, bỗng nhiên “bộp” một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Phù Vân Tử nhìn thấy Thiều Thừa một bàn tay quất vào đầu Lữ Thiếu Khanh, quát: “Hỗn trướng, không được vô lễ với tiền bối!”
Sau đó, hắn đối Phù Vân Tử nói: “Tiền bối, ta bình thường quản giáo vô phương, để tiền bối chê cười.”
“Tiền bối thân là Tiên nhân, xin đừng chấp nhặt với hắn.”
“Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, tiền bối, người là Tiên nhân, vô địch trên thế giới này, Thiếu Khanh mạo phạm tiền bối cũng là vì lo lắng cho chúng ta, mong rằng tiền bối thứ lỗi.”
“Nếu như tiền bối có biện pháp tốt hơn, không ngại nói ra, ta nhất định sẽ khiến hắn đáp ứng…”
Một phen của Thiều Thừa khiến không khí căng thẳng lập tức tiêu tan.
Phù Vân Tử nhịn không được nhìn Thiều Thừa với ánh mắt xem trọng.
Trách không được có thể dạy dỗ ra đồ đệ như Lữ Thiếu Khanh, nhãn lực này không phải người bình thường có được.
Thiều Thừa biết rõ hai bên cứ thế này làm ầm ĩ xuống dưới chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Hắn chủ động ra tay, một bàn tay tát Lữ Thiếu Khanh, rồi lại mở miệng gọi một tiếng “tiền bối” với ngữ khí cung kính khiêm tốn, cho đủ mặt mũi Phù Vân Tử.
Điều này chẳng khác gì đưa một cái thang cho Phù Vân Tử, đồng thời còn tự mình đỡ lấy cái thang.
Có cái thang, Phù Vân Tử cũng thuận thế mà xuống.
“Ta thề có thể…”
Hắn ánh mắt rơi vào người Lữ Thiếu Khanh, cười lên, đối Thiều Thừa nói: “Quất hắn, ta liền thề…”