» Chương 2648: Tiên nhân cũng đừng làm đặc thù

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025

“Móa, lão đầu, vô sỉ quá!” Lữ Thiếu Khanh ôm đầu, kêu to. “Để sư phụ ta bắt nạt thì tính là anh hùng gì chứ…!”

“Ha ha…” Phù Vân Tử tâm tình vui vẻ, thuận đà phát thề.

Giản Bắc và những người khác đều mắt sáng rực. Phù Vân Tử phát thề có nghĩa là, với Phù Vân Tử trấn giữ, độ an toàn của thế giới mới sẽ trực tiếp tăng vọt. Thậm chí còn an toàn hơn cả Độn Giới trước đây. Độn Giới trước kia, mặc dù có hơn ngàn tên Đại Thừa kỳ, nhưng dù sao cũng là một địa phương nhân tạo, không thể nào sánh bằng thế giới chân chính. Có Phù Vân Tử tọa trấn, thế giới mới sau này sẽ không xảy ra đại loạn, không cần lo lắng sẽ sụp đổ như Độn Giới.

Lữ Thiếu Khanh xoa đầu, trong lòng vô cùng hài lòng. Lời thề của Phù Vân Tử tương đương với việc lão đã trở thành vị thần hộ mệnh vĩ đại của hắn. Sắp xếp sư phụ và những người khác của mình vào trong thế giới mới, hắn cũng có thể an tâm tiếp tục tiến bước trên con đường tu luyện, xem như đã giải quyết được nỗi lo về sau của chính mình.

Quản Đại Ngưu nhìn thấy Phù Vân Tử, ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hưng phấn lên, quyết định phải ôm chặt lấy cái đùi này. Ôm được đùi này, ngày sau hắn có thể tung hoành ngang dọc tại thế giới mới. Nghĩ đến đây thật khiến hắn hưng phấn. Đặc biệt là khi nghĩ đến một thế giới mới không có Lữ Thiếu Khanh, Quản Đại Ngưu kích động run rẩy, hồn nịnh bợ của hắn lại muốn bộc phát.

“Tiền bối, sau này ngươi chính là Giới chủ của thế giới mới, an nguy của thế giới mới đều hệ tại thân ngươi.”

“Có ngươi tại, tin rằng không ai dám gây rối trong thế giới mới…”

“Giới chủ?” Lữ Thiếu Khanh bên này cười ha ha, vô cùng đồng tình với Quản Đại Ngưu: “Không sai, ta bổ nhiệm ngươi làm Giới chủ đời đầu tiên vĩ đại của ta.”

“Các ngươi mau chóng đến bái kiến tân Giới chủ đi!”

Phù Vân Tử kịp phản ứng, lập tức vô cùng phiền muộn, mặt lão xụ xuống. Lúc trước lão vẫn muốn để Lữ Thiếu Khanh làm Giới chủ Độn Giới, không ngờ cuối cùng lão lại trở thành Giới chủ thế giới mới của Lữ Thiếu Khanh. Tính ra thì Lữ Thiếu Khanh phải làm việc cho lão, ai ngờ chính lão lại trở thành tay sai của Lữ Thiếu Khanh, làm việc cho Lữ Thiếu Khanh.

Phù Vân Tử lập tức chẳng muốn nán lại đây nữa, thật là mất mặt! Lão hừ một tiếng, khó chịu nói: “Ta chẳng phải Giới chủ gì cả, chỉ cần không phải việc uy hiếp đến thế giới mới, ta sẽ không ra tay đâu.”

Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Đáng lẽ phải như vậy rồi.”

Sau đó hắn duỗi tay ra về phía Phù Vân Tử.

Phù Vân Tử nghi ngờ nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Làm gì?”

“Linh thạch chứ! Đừng tưởng ngươi là Giới chủ thì có đặc quyền nhé.”

“Đến thế giới mới của ta, ai cũng phải giao vé vào cửa, ngươi cũng không ngoại lệ.”

“Móa!” Những người xung quanh đều cảm thấy choáng váng.

“Linh thạch?” Phù Vân Tử hoài nghi mình nghe nhầm.

“Đúng vậy,” Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, cười hắc hắc không ngừng: “Không thể có ngoại lệ, phải đối xử công bằng mới được.”

“Ngươi là Tiên nhân, chắc chắn không thiếu linh thạch, cho nên, thoải mái đưa ta vài ức đi, nếu không thì sẽ lộ ra là không tôn kính ngươi đấy.”

Đám người im lặng, không biết nên nói gì nữa. Vừa nói đối xử công bằng, một mặt lại nói lão là Tiên nhân, đòi mấy ức linh thạch. “Tiêu chuẩn kép!”

Phù Vân Tử muốn đánh người! Ta đã trở thành người làm việc cho ngươi, ngươi không cho tiền lương còn đỡ, lại còn muốn thu vé vào cửa của ta ư? Tức giận đến mức lão quay sang Thiều Thừa nói: “Lại đánh hắn mấy bàn tay…”

Nói xong liền trực tiếp biến mất. Lão sợ chính mình tiếp tục nán lại sẽ nhịn không được ra tay với Lữ Thiếu Khanh. Quá ghê tởm!

“Móa!” Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng kêu: “Ngươi ngoại trừ cái này còn có chiêu khác không?”

“Đừng chạy, sư phụ ta mới sẽ không nghe ngươi…”

Vừa dứt lời, bộp một tiếng, Thiều Thừa một bàn tay đập vào trên đầu của hắn. “Hỗn trướng, ngươi muốn tìm chết sao?”

Kha Hồng, Ngu Sưởng mấy người cũng vây tới, mỗi người đều trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, cũng rất muốn đánh hắn một trận. Kha Hồng nói với Thiều Thừa: “Đánh nhiều mấy lần!”

Ngu Sưởng, Tiêu Sấm hai người lăm le, kích động, rất muốn tiến lên hỗ trợ tẩn Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh đã dọa họ sắp mắc bệnh tim. Đối mặt một tôn Tiên nhân vô thượng, Lữ Thiếu Khanh hết lần này đến lần khác khiến người ta tức nghiến răng nghiến lợi, một chút mặt mũi cũng không cho. Theo họ nghĩ, Lữ Thiếu Khanh là hết lần này đến lần khác du tẩu bên bờ nguy hiểm, mỗi một lần họ đều cảm thấy Phù Vân Tử muốn ra tay giết chết tất cả mọi người ở đây. Tim gan của họ cứ đập thình thịch không ngừng, không bị địch nhân đánh chết, ngược lại suýt bị người nhà dọa chết. Không đánh Lữ Thiếu Khanh một trận, cơn nghẹn trong lòng họ kìm nén đến phát hoảng.

Thiều Thừa biết nghe lời phải, lại vỗ Lữ Thiếu Khanh hai bàn tay.

Lữ Thiếu Khanh ôm đầu: “Sư phụ, ngươi lại đánh thử một chút? Lại đánh ta liền nói cho sư nương.”

Thiều Thừa tự nhiên rụt tay lại, à à đánh trống lảng: “Tiếp theo ngươi định làm gì?”

“Tiếp theo cứ như vậy thôi, còn có thể làm gì?” Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài: “Ta phải bố trí truyền tống trận để bọn họ đi qua. Nhiều người như vậy ta phải mệt chết mất…”

Quản Đại Ngưu mở miệng: “Ngươi không phải định gom bọn họ lại một mẻ sao?”

Lữ Thiếu Khanh dùng ánh mắt nhìn đồ ngu mà nhìn Quản Đại Ngưu: “Ngươi thần kinh à, nhiều người như vậy ta có thể giết sạch sao?”

“Nếu ta muốn giết sạch bọn họ, chi bằng lén lút đến thế giới mới, mặc kệ bọn họ không được sao? Ta tại sao phải làm cho phức tạp như vậy?”

Trong lòng mọi người âm thầm bội phục, Lữ Thiếu Khanh mặc dù nhìn không đáng tin cậy, nhưng trên thực tế cũng là đem thiên hạ thương sinh đều ghi nhớ trong lòng.

Giản Bắc hỏi: “Cho nên đại ca ngươi không ra tay với Đại Thừa kỳ các châu khác cũng là vì nguyên nhân này?”

“Vớ vẩn, ta giết hết, đến lúc đó phía trên còn không lộn xộn sao?”

“Các ngươi chống đỡ nổi không? Hơn nữa, chết nhiều người, ta sẽ đau lòng…”

Đám người lúc này mới hiểu Lữ Thiếu Khanh vì sao cứ mãi nói nhảm với Trách Khải và những người kia. Nói cho cùng vẫn là không muốn để thế cục mất kiểm soát.

Hạ Ngữ không nhịn được cảm thán một câu: “Thiếu Khanh sư đệ, trạch tâm nhân hậu, trong lòng vẫn chứa thiên hạ thương sinh.”

“Nào có,” Lữ Thiếu Khanh khiêm tốn nói: “Sư tỷ, ngươi chớ khen ta, chủ yếu là, bọn họ chết rồi, ta đi đâu thu linh thạch?”

“Thu vé vào cửa loại chuyện này một vốn bốn lời, vừa an toàn lại tiện lợi…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3427: Hư hư thực thực Lữ Thiếu Khanh manh mối

Chương 3426: Lại là cố ý sao?

Chương 3425: Thiên đạo thương, tìm tới