» Q.3 Chương 1383: Ở trong mộng không biết tuổi đã già
Cầu Ma - Cập nhật ngày April 30, 2025
Quyển thứ bảy: Bao nhiêu luân hồi thiếu một người – Chương 1383: Ở trong mộng không biết tuổi đã già
“Khi ngươi biết rõ ngươi là ngươi, ngươi không phải ngươi; khi ngươi không biết rõ ngươi là ngươi… ngươi, mới là ngươi.” Âm thanh thì thào quanh quẩn bên tai Tô Minh, xoay vần trong đầu hắn, cho đến khi những lời này trở thành tiếng sấm nổ vang, cuồn cuộn vọng qua trong tinh thần hắn, Tô Minh hai mắt mãnh liệt mở ra.
Trán hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện mồ hôi, bầu trời bên ngoài không phải màu bạc, đó là bông tuyết bay xuống, đại địa ngân trang tố khoả phản xạ ra bầu trời đêm không thuộc về sắc đen.
Tô Minh khoanh chân ngồi trong khe đá tự nhiên hình thành trên sườn núi, đây là tháng thứ ba sau khi hắn vội vã hướng về Thất Nguyệt tông, tại mảnh đất mênh mông vô tận này, Tô Minh ở đây khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh khí tức.
Nơi đây cách Thất Nguyệt tông cực kỳ xa xôi, loại hành trình xa xôi này dù tu vi Tô Minh là Nhất Trọng Đạo Thần, vẫn cần gần mấy năm mới có thể đi tới.
Cho nên dọc đường đi, hắn không có chút nào dừng lại bay nhanh, mà là khi thì nghỉ ngơi, bảo trì tu vi mình thủy chung ở trạng thái đỉnh phong, giờ khắc này, hắn từ trong lúc khoanh chân ngồi xuống mở mắt ra.
Trầm mặc nhìn bầu trời đêm bên ngoài, Tô Minh nghĩ tới giấc mơ trước đó của mình, hắn rất ít nằm mơ, nhất là lúc khoanh chân ngồi xuống, mộng càng sẽ không xuất hiện, có thể hết lần này tới lần khác, vừa rồi đã xuất hiện.
Trong mộng chỉ có một câu nói quen thuộc với Tô Minh, câu nói này quanh quẩn, dù giờ khắc này Tô Minh đã mở mắt ra, vẫn như cũ vờn quanh bên tai, thật lâu không tiêu tan.
Trong trầm mặc, Tô Minh đứng dậy, đi ra thạch động, trong gió tuyết để lại một đường dấu chân, hướng về xa xa đi đến, đi qua núi, đi qua dòng sông không phải là sông, cho đến khi đi tới mặt trời mọc, khi mặt trời lặn hoàng hôn, phía trước Tô Minh nhìn thấy một tòa thành trì.
Trong hoàng hôn của tòa thành trì kia tràn đầy từng đốm ánh đèn dầu, càng có âm thanh hối hả truyền ra, một vẻ náo nhiệt… Nhìn tòa thành trì kia, Tô Minh nhắm mắt, một lát sau mở ra lúc, hắn hướng về thành trì đi đến.
Đi trong hoàng hôn đi vào thành trì, từng nhà treo đèn lồng đỏ thẫm, tiếng chuông bạc vui đùa ầm ĩ của rất nhiều hài đồng cười vui, còn có những gương mặt mỉm cười hầu như mỗi người tràn đầy trong toàn bộ thành trì, khiến Tô Minh nhớ tới… Mười năm nay, mỗi năm vào ngày hôm nay, sư tôn của hắn đều dẫn hắn đi vào một tòa thành trì xa lạ, ở đó đi cảm thụ một loại… không khí năm mới.
Đây là năm mới là ngày cuối cùng của năm nay, khi hoàng hôn qua đi, đêm tối buông xuống cho đến khi mặt trời lại một lần nữa xuất hiện, chính là khởi đầu mới của một năm nữa.
Hàng năm vào ngày hôm nay, đều là thời gian Cổ Tàng quốc cả nước ăn mừng, tất cả thành trì trong quốc thổ đều tràn ngập không khí như thế này, những chiếc đèn lồng treo cao kia, trong gió tuyết tán ra ánh sáng, dường như có thể xua đi cái rét lạnh khỏi từng gia viên, khiến ngày hôm nay… trong đêm không lạnh.
Tô Minh đi trong thành trì nhìn bốn phía, hắn dần cúi đầu, cho đến khi đi tới một góc phố nhỏ, ở đó… có một quán mì sợi, trong gió lạnh này, hơi nước sôi cuồn cuộn bốc lên lượng lớn hơi trắng che khuất lão nhân đang nấu bát mì có chút bắt đầu mơ hồ.
Quán mì sợi không lớn, chỉ có bốn năm bàn lớn, có một cái nắp lều giống như che tuyết, nhưng lại không che được quá nhiều gió, bên trong có ba bốn người đàn ông ngồi ở đó, đang ăn mì sợi nóng hổi.
Uống nước mì, dường như có thể xua tan cái rét lạnh.
“Ông Ô lão gần sang năm mới, ông còn không mang mấy hũ rượu lâu năm ông trân tàng ra, để chúng tôi nếm thử xem.” Một người đàn ông đang ăn mì, cười lớn tiếng mở miệng, lúc nói chuyện phun ra hơi trắng rất rõ ràng trong gió tuyết.
“Mấy người các ngươi… thôi vậy.” Lão nhân đang nấu bát mì kia dường như cười cười, quay người lấy ra một cái bầu rượu, đặt trên mặt bàn.
“Thế mới đúng chứ, cũng không uổng công mấy người chúng tôi hôm nay tiếp tục đến đây, cùng ngài lão ăn mừng năm mới.” Đại hán kia lập tức cầm lấy bầu rượu, vội vàng uống một ngụm, vừa cười vừa nói.
Tô Minh, chính là vào lúc này, đi vào quán mì sợi này, ngồi ở góc bàn, nhìn gió tuyết bên ngoài.
“Chủ quán, một tô mì.”
Lão nhân nấu bát mì quay đầu nhìn Tô Minh một cái, lấy ra chén, đựng một chén mì sợi lớn, còn cho thêm một chút thịt vào trong, đặt trước mặt Tô Minh.
Tô Minh nhìn bát mì trên bàn, im lặng bắt đầu ăn, hương vị rất ngon, nước mì rất nóng, vào miệng sau ấm áp, dường như trong gió tuyết này, cũng không còn đặc biệt lạnh.
Thời gian dần trôi qua, khi đêm buông xuống, trên đường phố đã không thấy quá nhiều người, đây là một ngày lễ, cũng là thời gian cả gia đình đoàn viên, lúc này, thường thường người trong nhà cũng sẽ ở cùng nhau, nhìn tiếng cười của hài đồng, nhìn ánh nến lóng lánh, trong đêm này, trong sự ấm áp của ngôi nhà, nhận thức sự ôn nhu giữa những người thân.
So với gió tuyết bên ngoài, sự ấm áp này hầu như mỗi người đều có, chỉ có Tô Minh nơi đây… không có.
Cho đến khi mấy người đàn ông ở quán mì sợi này cũng đều rời đi, tiếng gió rít lên khiến chiếc lều vải phát ra âm thanh phần phật, Tô Minh thở dài.
“Tại sao không về nhà?” Lão nhân nấu bát mì kia, ngồi ở một bên, cầm lấy một bình rượu lâu năm được ủ ấm, uống một ngụm sau, nhìn về phía Tô Minh.
“Tìm không thấy đường.” Tô Minh trầm mặc, chậm rãi nói ra.
“Không phải tìm không thấy đường, là không có nhà a.” Lão giả cười cười, cầm lấy một bầu rượu khác! Đến trước mặt Tô Minh, sau khi ngồi xuống đặt trước mặt Tô Minh. !
Nhờ ánh lửa, Tô Minh ngẩng đầu, nhìn về phía lão giả, đây là một phàm nhân, một người đã đi đến những năm cuối của cuộc đời, một lão nhân mặt đầy nếp nhăn.
“Còn ông thì sao?” Tô Minh cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm sau, nhìn gió tuyết bên ngoài, nhẹ nhàng mở miệng.
“Có nhà, có thể chỉ có lão già tôi một mình, về hay không về không có gì khác nhau, không bằng ở đây.” Lão nhân cười cười, trong nụ cười đó, dường như nếp nhăn trên mặt cũng nhiều thêm một chút, khiến nụ cười đó phảng phất mang theo vị đắng.
Tô Minh không nói gì, uống rượu, trong gió lạnh này, trong bông tuyết bay xuống, bầu trời đêm xuất hiện trăng sáng, so với những ngôi nhà xung quanh thắp đèn, quán mì sợi này cũng có ánh đèn dầu, chẳng qua dưới ánh đèn dầu này, không phải ấm áp, mà là một loại tiêu điều.
Một loại… sự biến thiên của suy nghĩ, dường như mỗi lần gặp lúc này sự tưởng niệm, những kỷ niệm đẹp trong trí nhớ, vốn tưởng rằng đã chôn vùi tận đáy lòng, đã trở thành không đau khi không có trái tim, nhưng hôm nay, trong bóng tối dưới ánh đèn dầu này, lại chứa đựng nỗi bi thương mà gió thổi không tan, tuyết vùi không chôn.
Trong nỗi bi thương và cái lạnh đó, Tô Minh nghĩ tới A Công, nghĩ tới sư huynh Đệ Cửu phong, nghĩ tới Vũ Huyên, Thương Lan, Hứa Tuệ… còn có Ngốc Mao hạc, còn có những gương mặt từng người một trong trí nhớ.
Nghĩ đến, nghĩ đến, một bầu rượu uống xong.
Uống là rượu, bởi vì đã không có nước mắt, chỉ có nâng cốc trở thành nước mắt, nuốt vào sau, đã trở thành nỗi khổ và vị đắng vĩnh viễn không thể hóa giải trong nội tâm, khiến nỗi khổ này thường tại, khiến vị đắng này vĩnh hằng, bởi vì chỉ có như thế… Tô Minh mới biết được, mình vốn là còn sống.
Hắn mới biết được, mình vốn là… còn chưa chết, mới có thể có thêm quyết tâm, đi khiến tất cả này thay đổi, dù điều này gần như không thể, nhưng… Tô Minh cũng muốn khiến nó, trở thành khả năng!
“Người nhà của cậu đâu?” Lão giả nhìn Tô Minh, giọng nói khàn khàn, lại lấy ra một bầu rượu đặt trước mặt Tô Minh.
“Ở nơi rất xa, còn ông thì sao?” Tô Minh lắc đầu.
“Người nhà của lão già a…, ha ha, vốn là có rất nhiều, ta có một thằng cháu, hắn còn có một đám bạn bè, đều xem như người nhà của ta… Hắn còn tìm mấy phòng con dâu, cả gia đình vốn là ấm áp vui vẻ.” Lão nhân uống rượu, trong mắt lộ ra hồi ức.
“Còn có một ngày, khi ta tỉnh lại, hắn không thấy, chúng ta tìm không thấy hắn, trong nhà vốn náo nhiệt, không còn náo nhiệt nữa, cho đến khi tất cả mọi người đi ra ngoài tìm kiếm hắn, tìm a… tìm a…, bọn họ đều rời đi, đi rất nhiều rất nhiều nơi, cũng không biết có tìm được hay không.
Nơi đây, chỉ còn lại có ta, trong nhà cũng trống rỗng, ta không biết rõ hắn đi đâu, ta cũng không ra ngoài đi tìm, ta muốn ở lại đây, trong nhà thắp đèn, chờ hắn, nếu có một ngày hắn trở về, ta không muốn hắn… tìm không thấy nhà, không muốn hắn… nhìn không thấy ánh đèn dầu trong nhà chỉ dẫn.” Lão nhân thì thào, âm thanh khàn khàn, trong gió tuyết này, dường như thêm một vòng vết tích tang thương.
“Kỳ thật lão già ta còn chưa tính là cô độc… So với ta, Hoàng của chúng ta, hắn mới là cô độc…” Lão nhân than nhẹ, cầm lấy bầu rượu uống một ngụm.
“Chúng ta cũng biết, Hoàng có ba Hoàng tử, ba Hoàng tử đó mỗi khi trưởng thành, đều bị người mang đi, ra ngoài du lịch… Vừa đi là được… Sáu ngàn năm…
Trong sáu ngàn năm, hắn là đơn độc, hắn cũng muốn ở trong Hoàng thành, vĩnh viễn thắp đèn dầu, vì Hoàng tử của hắn chỉ dẫn phương hướng về nhà, bởi vì trong truyền thuyết, trong quốc gia của chúng ta, mỗi vị Hoàng tử cũng đều có thể khi ra ngoài du lịch đã mất phương hướng bản thân, không biết đường về nhà.” Lão nhân nói rồi nói rồi, cúi đầu, dường như say.
Tô Minh trầm mặc, uống xong giọt rượu cuối cùng trong bầu, đứng dậy, đi tới bên cạnh lão nhân, tay phải vung lên khiến gió tuyết xung quanh tránh đi, làm nơi đây xuất hiện sự ấm áp, sau đó hắn đi ra khỏi quán mì sợi này, đi trong gió tuyết, hướng về phương hướng Thất Nguyệt tông, đi ra khỏi thành trì, đi vào trong gió đêm.
Cho đến khi Tô Minh đi xa, cho đến khi bóng dáng hắn rất xa biến mất tại bầu trời đêm ngoài thành trì, lão nhân dường như say đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, đứng dậy, nhìn bầu trời đêm, dung nhan hắn chậm rãi thay đổi, như năm tháng biến hóa trên người hắn, cho đến khi trở thành trung niên.
Hắn than nhẹ một tiếng.
“Khi ngươi biết rõ ngươi là ngươi, ngươi… không phải ngươi, khi ngươi không biết rõ ngươi là ngươi… ngươi, mới là ngươi.” Theo tiếng than nhẹ của hắn, toàn bộ thành trì này trong chốc lát, hóa thành hư ảo, chỉ còn lại một mình hắn, cô độc đứng trong gió tuyết, trong tiếng than nhẹ này quay người, hướng về phương hướng Cổ Tàng quốc Đô thành, im lặng đi đến.
“Cái gì mới là thật, cái gì mới là giả, Huyền Nhi… đã qua ba ngàn năm, con… khi nào có thể hiểu ra… Con tìm kiếm cái thật, là cái thật gì, cái con cho là giả, đó là cái giả gì…” Trung niên nam tử thì thào, dường như mang theo nỗi đau đớn trong tim, dần dần biến mất trong gió tuyết, dần dần tiêu tán thân ảnh.
Chỉ còn lại sự phiêu diêu của gió tuyết, dường như trong đó cũng thêm một tiếng thở dài, trong thiên địa này, thật lâu khó tan…