» Q.3 Chương 1384: Nhân gian mông lung ai thăng tiến
Cầu Ma - Cập nhật ngày April 30, 2025
Bảy cuốn bao nhiêu luân hồi thiếu một người, chương 1384: Mông lung nhân gian ai trèo lên cao (thăng tiến).
Gió bồng bềnh, tuyết xa xa.
Trong mộng không biết tuổi đã già, mông lung nhân gian ai trèo lên cao (thăng tiến).
Đêm mịt mờ, khói lượn lờ.
Là không phải thật giả một cây cầu, luân hồi bao nhiêu lần, vẫn thiếu một người.
Tô Minh rời đi, tòa thành trì phía sau có hay không tiêu tán, hắn không muốn bận tâm, lời nói của lão già kia vẫn còn vang vọng, nhưng không thể nhuộm màu tâm hồn hắn, đạo của hắn, sự cố chấp của hắn, sẽ trước sau như một tiêu sái tiếp tục.
Thất Nguyệt tông là mục tiêu đầu tiên của Tô Minh, hắn muốn tiến vào tông môn này, muốn đoạt lại ý chí thuộc về hắn, mặc dù Tô Minh nhận thấy được một phần trong tông này, sức mạnh của nam tử áo hồng vượt xa hắn, đó là cường giả Đạo Linh cảnh chân chính, vẫn không thể ngăn cản bước chân của Tô Minh.
Đi qua một quý lại một quý, đi qua một năm rồi lại một năm, tại một ngày mưa không ngớt, Tô Minh từ xa nhìn lên bầu trời bao la, hắn nhìn thấy dãy núi vây quanh, thấy tấm bia đá khổng lồ dựng thẳng cắm vào mây xanh.
Thất Nguyệt tông, Thiên Ngoại Thiên!
Yên lặng nhìn dãy núi và tấm bia đá, Tô Minh khoanh chân ngồi trên tán cây của một khu rừng nhiệt đới cách đó không xa, mưa rơi xuống, sấm sét gào thét trên bầu trời đêm, Tô Minh nhắm mắt lại.
Hắn không vội vàng, hắn phải chờ đợi, chờ một cơ hội có thể bước vào tông này.
Cơ hội này, sau một tháng Tô Minh chờ đợi, cuối cùng cũng xuất hiện, vẫn là vào một ngày mưa, vào buổi trưa, trên bầu trời có tám đạo cầu vồng, gào thét bay qua sơn môn Thất Nguyệt tông, đó là tám đệ tử Thất Nguyệt tông.
Trong tám người này, đi đầu là một lão già, phía sau có bảy nam nữ, bay qua khu rừng nhiệt đới nơi Tô Minh đang ở, thẳng tiến về phía xa.
Tô Minh mở mắt ra, nhìn lại, ánh mắt hắn dừng lại trên người lão già kia, tu vi người này sánh ngang với Hiên Tôn của Tang Tương giới, khá phi thường, phía sau hắn có một thiếu nữ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhưng trong mắt lại mang theo một vòng âm lãnh và cao ngạo, thỉnh thoảng quay đầu lại, khinh miệt nhìn thiếu niên phía sau.
Thiếu niên kia mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, họ nhìn như tám người nhưng thực tế thiếu niên này như con rối, bị một chuỗi lục lạc quấn quanh tay cô gái kia điều khiển thân hình.
Mấy người còn lại, tuổi tác cũng không lớn, nhưng đa số thần sắc căng thẳng, thỉnh thoảng nhìn về phía lão già đi trước nhất, tất cả đều trầm mặc nhanh chóng đi về phía trước.
Đối với những nam nữ thiếu niên này, Tô Minh không quá chú ý, ánh mắt hắn đảo qua người lão già kia, thân thể từ tán cây đứng dậy, đang định đi theo thì đột nhiên hai mắt hắn lóe lên, nhìn về phía hướng Thất Nguyệt tông, đã thấy ở đó, lúc này có vài chục đạo cầu vồng gào thét, thẳng đến hướng lão già kia đi, xa hơn nữa, mấy trăm gần nghìn đạo cầu vồng, đồng thời xuất hiện.
Thậm chí xa hơn nữa, gần như vạn đạo cầu vồng trong nháy mắt này đồng thời gào thét bay đến, tâm thần Tô Minh khẽ động, nhìn lại, những cầu vồng này đều tự tạo thành từng chỉnh thể, trong đó đều là một trưởng bối dẫn theo mấy thiếu niên, ít thì bảy tám người, nhiều thì hơn mười người.
Lúc này từng người thẳng tiến về phía xa, nhìn vẻ mặt của những thiếu niên kia, đa số rất căng thẳng bồn chồn, chỉ có không nhiều lắm một số người thần sắc bình tĩnh.
Về phần tu vi của những thiếu niên này, phần lớn là Thiên Tu, còn chưa đạt tới Vị Giới.
Tô Minh trầm tư một chút, cất bước đi theo sau mọi người, vô thanh vô tức đi theo, cho đến khi mặt trời lặn hoàng hôn, bên cạnh một vực sâu, vạn đạo thân ảnh này đều dừng lại.
“Lại đến Thất Nguyệt chi tranh hàng năm, trong các ngươi, phần lớn là vào tông môn hơn mười năm, trước đây đều chứng kiến người khác độ Thất Nguyệt kiếp này, hôm nay đã đến lượt bọn ngươi.
Các đệ tử, nhập vực sâu, trong đó có 3000 linh bài, mà các ngươi có hơn chín nghìn người, người lấy được linh bài mới có tư cách chuẩn bị trở thành đệ tử tu luyện trong tông môn.
Người không lấy được linh bài, thì sau chín canh giờ, sẽ trở thành khẩu phần lương thực của dị thú vực sâu nơi đây, điểm này chắc hẳn các ngươi đều rất rõ, quy tắc không thay đổi, người lấy được hơn 100 linh bài, có thể nhập tông môn, trực tiếp được các Trưởng lão lựa chọn, trở thành đệ tử của các Trưởng lão khác nhau, chỉ có như vậy, các ngươi mới có cơ hội, đạt được danh ngạch (slot) tiến vào nội tông tu luyện một năm chỉ có ở chỗ Trưởng lão của mình.
Trong số hơn vạn tu sĩ, trừ những thiếu niên kia, có mấy trăm tu vi không tầm thường là trung niên hoặc lão giả, những người này có một trung niên văn sĩ mặc áo trắng, lúc này nhàn nhạt mở miệng, âm thanh vang vọng bốn phương.
“Chư vị đồng tông đạo hữu, chúng ta tuy nói thân là tầng dưới chót tông môn, chỉ dẫn những đệ tử nhập tông trong vòng trăm năm rèn luyện tu vi, nhưng nếu đệ tử dưới trướng của mình có biểu hiện xuất sắc, cũng có thể được tông môn ban thưởng, thậm chí nói không chừng còn có cơ hội tiến giai, việc này bao năm qua đều có, không biết lần này ai trong chúng ta có thể may mắn.
Nhưng bất kể thế nào, những đạo hữu tiến giai đừng quên, nếu có cơ hội, đối với chúng ta nhiều hơn hợp tác mới là.” Trung niên văn sĩ nói xong, ôm quyền hướng về mấy trăm tu sĩ xung quanh, cúi đầu thật sâu.
Những tu sĩ này từng người thần sắc cũng đều lộ ra kỳ vọng, lẫn nhau đều ôm quyền, khách khí cúi đầu.
“Bọn ngươi chuẩn bị, Trưởng lão sau đó sẽ đến, đến lúc đó Thất Nguyệt nội tông chi tiến này, sẽ mở ra!” Trung niên văn sĩ đứng dậy, ánh mắt đảo qua gần vạn thiếu niên đang bồn chồn, nhàn nhạt mở miệng, thần sắc không giận tự uy, đối với những thiếu niên này mà nói, lúc này có áp lực rất mạnh.
Tô Minh ở phía xa, nhìn cảnh này, như có điều suy nghĩ, bỏ đi ý niệm đoạt xá những tu sĩ nơi đây, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía bầu trời.
Không lâu sau, khi mặt trời chính ngọ đã đến lúc huy hoàng nhất, mưa rơi trông có vẻ cũng dung hòa ánh mặt trời, đã trở thành bảy màu, trong nháy mắt, đột nhiên, trên bầu trời đó, một tiếng sấm sét ầm ầm xẹt qua, như bầu trời bị xé mở một vết nứt, từ trong đó, chậm rãi đi ra một người.
Người này mặc trường bào màu xanh da trời, đó là một lão già tóc trắng, ánh mắt lão uy nghiêm, chậm rãi đi ra, phảng phất nước mưa trên bầu trời đều trong nháy mắt này bất động.
Trong nháy mắt lão xuất hiện, lập tức cả trung niên văn sĩ và mấy trăm tu sĩ kia, đồng thời ôm quyền cung kính cúi đầu lên bầu trời.
“Chúng ta… Bái kiến Văn trưởng lão!”
Lão già mặc áo lam kia, chậm rãi gật đầu nhẹ, ánh mắt đảo qua gần vạn thiếu niên trên mặt đất, ánh mắt lộ ra một vòng lăng lệ chi mang.
“Hôm nay là bài kiểm tra để các ngươi đi vào tông, thành công sẽ có thể đi vào tông, phàm là người tiến vào nội tông, là đệ tử trân quý nhất của Thất Nguyệt tông, các ngươi chính là tương lai của Thất Nguyệt tông.
Bao năm qua trong các bài kiểm tra, người trở thành đệ tử nội tông, không hiển lộ thiên tư, ngàn năm Bất Khả Ngôn có khối người, thậm chí nếu có thể đạt được trăm lệnh bài, càng có thể trực tiếp đi vào trong tông, được các Trưởng lão tự mình lựa chọn làm đệ tử, nếu thiên tư đủ, lấy được danh ngạch (slot) tu hành Thiên Ngoại Thiên nội tông, trăm năm Bất Khả Ngôn… Trong lịch sử Thất Nguyệt tông, tổng cộng xuất hiện mười hai vị!
Bây giờ, Thất Nguyệt nội tông chi tuyển… bắt đầu!” Lão già áo lam mở miệng trong lúc hất tay áo, lập tức vực sâu trên đại địa nổ vang âm thanh kinh thiên động địa, sương mù trong vực sâu cuồn cuộn, trong nháy mắt hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, đứng ở bên cạnh vực sâu, gần vạn thiếu niên kia, từng người mặt tái nhợt, thân bất do kỷ đã bị lực hấp dẫn của vòng xoáy, trong chốc lát toàn bộ bị kéo vào.
Tô Minh thần sắc như thường, nhìn lão già áo lam rất uy nghiêm trên bầu trời, tu vi người này đã đến Bất Khả Ngôn, nhưng chỉ là Sơ kỳ mà thôi… Tô Minh muốn giết chết người này, tuy nói hôm nay đã không có ý chí, nhưng dựa vào lực lượng Đạo Thần, cũng như cũ chỉ cần trong nháy mắt mà thôi.
“Thất Nguyệt tông này sâu không lường được, trong đó cường giả như mây… Có sẵn Đạo Thần cũng không biết có bao nhiêu, nếu đoạt xá lão già này, mặc dù có cơ hội đi lấy lại ý chí của ta, sợ là cũng khó có thể chạy thoát… Hơn nữa hạt châu kia nằm trong tay nam tử áo hồng, cũng rất khó cướp đoạt.
Xem ra, đã lựa chọn dùng phương thức đoạt xá để tiến vào Thất Nguyệt tông, vậy so với đoạt xá lão già này, không bằng… Đoạt xá trong hàng ngũ những thiếu niên đệ tử kia…
Trăm năm Bất Khả Ngôn… chỉ có mười hai người sao, nếu ta dùng thân phận đệ tử, trăm năm Nhất Trọng Đạo Thần… không biết tại Thất Nguyệt tông này, gây ra bao nhiêu sóng gió, như vậy cũng có thể có nhiều cơ hội hơn… để tiếp cận nam tử áo hồng kia!” Tô Minh trầm tư một chút, hai mắt đột nhiên lóe lên, lộ ra ý quyết đoán, thân thể loáng một cái phía dưới trong nháy mắt thẳng đến vòng xoáy vực sâu mà đi.
Với tu vi của hắn, nếu không muốn cho người khác nhìn thấy dấu vết của mình, người nơi đây kể cả lão già áo lam kia, đều khó có khả năng phát giác được, mặc cho Tô Minh loáng một cái phía dưới, thân ảnh tiêu tán trong sương mù vực sâu kia.
Hòa mình vào vực sâu… Tô Minh một đường thẳng tiến xuống dưới, trên đường hắn nhìn thấy trên vách đá dựng đứng hai bên, có một khe nứt, nằm một cỗ thi thể, thi thể kia là một thiếu niên, Tô Minh trước đó đã nhìn thấy, chính là thiếu niên như con rối bị cô gái kia khống chế.
Lúc này thiếu niên này toàn thân gầy gò, đã trở thành thi hài, phảng phất toàn bộ sinh cơ đều bị người dùng bí thuật cưỡng ép cướp đi, để kích phát sức mạnh bản thân trong thời gian ngắn.
Đưa mắt nhìn qua, Tô Minh không để ý, thẳng tiến xuống dưới, chỉ mất vài hơi thở, phía trước hắn đã xuất hiện một bức tường ngăn cách vô hình rất khó phát giác đối với người ngoài.
Bức tường ngăn cách này không có tác dụng ngăn cản, mà là phân cách, dường như chia thế giới vực sâu này thành hai phần, trong tích tắc tiếp cận bức tường ngăn cách đó, Tô Minh dừng bước lại, lơ lửng trên bức tường ngăn cách, hai mắt lóe lên, tay phải nâng lên đặt lên bức tường ngăn cách, hai mắt nhắm nghiền.
Một lát sau hắn mở mắt ra, nhíu mày.
“Những thiếu niên đệ tử này, quả nhiên rất được Thất Nguyệt tông coi trọng, rõ ràng trong thế giới thí luyện sau bức tường ngăn cách này, tồn tại hơn mười Đạo Thần đang quan sát mọi thứ trong đó…
Trong số những thần thức này, có ba luồng… rất mạnh, nếu ta tùy tiện xâm nhập, không đoạt xá thì không sao, chỉ khi nào đi đoạt xá, sợ là sẽ bị phát giác…”. Tô Minh trầm ngâm một chút, đột nhiên tâm thần khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía vách đá trên đỉnh vực sâu này, nơi thi thể thiếu niên đã chết nằm trong khe nứt.
“Ta và ngươi cũng có duyên, vậy thì cho ngươi mượn thân thể đã chết hôm nay một lát… để hình dáng của ngươi, trở thành thiên kiêu mạnh nhất trong lịch sử Thất Nguyệt tông!” Tô Minh nhàn nhạt mở miệng, thân thể loáng một cái thẳng tiến lên phía trên.
Giờ khắc này, trong Thất Nguyệt tông này, trên quảng trường khổng lồ mà Tô Minh đã nhìn thấy bằng thần thức trước đó, nam tử áo hồng kia khoanh chân ngồi ở đó, xung quanh hắn có hơn mười nam nữ tu sĩ thần sắc bình tĩnh, đa số lạnh nhạt khoanh chân ngồi, nhưng ánh mắt lại đều rơi vào một viên thủy tinh khổng lồ trôi nổi ở giữa quảng trường.
Trong thủy tinh kia tồn tại vô số hình ảnh, mỗi hình ảnh đều có một thiếu niên, gần vạn hình ảnh đều đang hiển thị… mọi thứ trong vực sâu hôm nay.
“Cô gái này không tệ, nhanh như vậy đã tìm được một linh bài.”
“Tiểu cô nương này cũng rất tốt, tính cách tàn nhẫn, ra tay quyết đoán, nếu thiên tư cũng không tệ, cũng là một hạt giống.” Hơn mười người trên quảng trường này, lẫn nhau thần sắc lạnh nhạt trò chuyện.
Chương tiếp theo là một tiểu cao trào… Ngoài ra đã đăng tải hình ảnh Vũ Huyên và Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu trong Tiên Nghịch, mọi người có thể xem trong Wechat.
Cuối cùng… ngày mai nghỉ ngơi một ngày nữa, ngày sau, chúng ta tiếp tục bộc phát, hướng tới vị trí thứ nhất!!