» Chương 764: Xem Thường Nhất Các Ngươi
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Vẫn là trong địa lao âm u ẩm ướt trước kia, Dương Khai bị dẫn đến đây, giam giữ vào một gian nhà tù khác.
Trong phòng giam còn có một thân ảnh trông có vẻ hiu quạnh, đang co mình trong góc, tiếng khóc sụt sùi theo đó truyền tới.
Nghe thấy động tĩnh, người đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Trong khoảnh khắc, đôi mắt đẹp ánh lên tia kinh hỉ, duyên dáng gọi to: “Dương Khai?”
Vừa gọi vừa vội vàng đứng dậy, lảo đảo chạy về phía này, chăm chú nhìn hắn. Chờ khi phát hiện thương thế của hắn về cơ bản đã lành, người đó có vẻ hơi ngạc nhiên.
An Linh Nhi từ khi bị dẫn đến đây liền tách ra với Dương Khai. Nàng cũng giống như những người kia, cho rằng với vết thương của Dương Khai, không chết cũng tàn phế, lại không ngờ khi gặp lại, hắn rõ ràng vẫn khỏe mạnh.
Dương Khai nháy mắt ra hiệu cho nàng an tâm, đừng vội. Đợi hai người ngoại tộc áp giải hắn rời đi rồi, lúc này mới kéo nàng vào góc phòng giam.
“Ngươi thế nào?” Dương Khai nhìn nàng một cái, phát hiện cô nàng này quần áo chỉnh tề, chỉ là khóc đến mắt hơi sưng.
An Linh Nhi lắc đầu: “Ta không sao, bọn hắn không làm khó ta, còn ngươi thì sao?”
“Ta cũng không sao!” Dương Khai bật cười.
“Đây là nơi nào, ngươi có biết những người kia là ai không? Vì sao bắt chúng ta lại?”
“Không rõ lắm. Bất quá bọn hắn hình như không phải nhân tộc, nhưng lại có thù hận rất lớn với Ma tộc!” Đang nói chuyện, Dương Khai nhìn sang hai bên phòng giam. Ở đó, có một đôi mắt tò mò đánh giá mình và An Linh Nhi, hơn nữa trong cơ thể bọn họ đều toát ra một luồng tà ma khí tức.
Chắc hẳn đều là người Ma tộc bị bắt đến đây.
“Vừa thoát miệng sói, lại sa hang cọp.” Mặt An Linh Nhi hiện lên vẻ ảm đạm, trông có vẻ tâm trạng không tốt lắm.
“Vui vẻ lên một chút, ít nhất vị nữ bà bà kia nhất thời bán hội tìm không thấy ở đây.” Dương Khai ngồi xuống. So với việc bị vị Thánh nữ đời trước truy giết, ở đây lại có vẻ an toàn hơn không ít, ít nhất Dương Khai cảm thấy trong thời gian ngắn không cần phải lo lắng liệu có mất mạng hay không.
Nghe hắn nói vậy, tâm trạng An Linh Nhi bỗng nhiên khá hơn một chút, cũng ngồi xuống theo Dương Khai, dựa sát vào bên cạnh hắn.
Dương Khai không chú ý đến nàng nữa, mà là đánh giá những người Ma tộc ở hai bên. Chắc hẳn nguyên khí và thần thức của bọn họ đều bị giam cầm, hơn nữa ở nơi năng lượng thuộc tính dương đậm đặc như thế này, ma khí của bọn họ cũng sẽ bị áp chế ở những mức độ khác nhau.
Người Ma tộc bị giam ở đây ít nhất cũng có mười người, thực lực cao thấp không đều. Cụ thể có tu vi thế nào Dương Khai không cảm nhận được nữa, thức hải bị hạ cấm chế, hắn cũng không dám tùy tiện vận dụng thần thức đi nhìn trộm người khác.
Đang quan sát thì, ngoài phòng giam bỗng nhiên có người đến.
Sắc mặt Dương Khai rùng mình, đôi mắt hơi híp lại nhìn về phía người đó.
Người này Dương Khai vừa mới thấy qua, chính là một người ngồi ở vị trí khá gần phía trước trong đại điện, hẳn là một cường giả ở nơi đây.
Hắn đứng ngoài phòng giam, thần sắc đạm mạc nhìn qua Dương Khai. Một lát sau, không ít tộc nhân của hắn bê theo một số thứ ào ào đi tới.
“Mở cửa chắc ra!” Người đó phân phó một câu, lập tức có người mở xích cửa nhà tù.
Những người kia nối đuôi nhau đi vào, mang theo một luồng mùi thơm mê người. Dương Khai kinh ngạc vô cùng, bởi vì hắn phát hiện những thứ người này đưa vào, lại là một số đồ ăn rất tinh xảo, còn có vài hồ rượu ngon.
“Tiểu tử, coi như ngươi vận khí tốt, thủ lĩnh phân phó chúng ta, nhất định phải chiếu cố ngươi thật tốt.” Người đó hừ lạnh, phất tay đánh ra một đạo nguyên khí, xông vào trong cơ thể Dương Khai.
Sau một khắc, Dương Khai liền cảm giác cấm chế trong cơ thể mình bị giải trừ, nguyên khí lại một lần nữa chảy xuôi trong kinh mạch, một lần nữa khôi phục thực lực vốn có.
Bất quá hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Đối phương giải trừ cấm chế cho mình dễ dàng như vậy, hiển nhiên là không sợ hắn có thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào.
Những rượu ngon đồ ăn kia từng cái từng cái được bày đặt trước mặt Dương Khai. Vị cường giả đó chỉ đứng tại chỗ, từ trên cao lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
“Đây là ý gì?” Dương Khai nhíu mày. Thái độ của người nơi này đối với hắn không tốt, vô duyên vô cớ không những giải trừ cấm chế cho hắn, còn cung cấp đãi ngộ tốt như vậy, không khỏi khiến hắn có chút cảnh giác.
Vô sự mà ân cần, thì không phải gian trá tức là đạo chích!
“Không có ý gì!” Người đó cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới, lòng bàn tay lật một cái. Một quả trái cây nhỏ có màu vàng nhạt, to chừng nắm đấm, xuất hiện trên bàn tay lớn. Khoảnh khắc trái cây này xuất hiện, Dương Khai liền cảm thấy năng lượng thuộc tính dương đậm đặc cùng hương thơm xộc vào mũi quanh quẩn nơi đầu mũi.
Lông mày giương lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quả trái cây kia.
“Hừ, đây cũng là tiện nghi ngươi, rất dễ tiêu hóa đấy!” Người đó tiện tay ném trái cây tới. Dương Khai tiện tay đỡ lấy, nghi hoặc nhìn qua hắn.
Hắn cũng không nói thêm lời, dẫn theo những tộc nhân kia trong khoảnh khắc rời đi, lại khóa cửa nhà tù.
Một lát sau, đám người kia biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn quả trái cây trên tay cùng đồ ăn rượu ngon trước mắt, Dương Khai một bụng nghi hoặc, dù thế nào cũng không nghĩ ra đây rốt cuộc là làm sao vậy.
Trong phòng giam bên trái, bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng cười quái dị: “Nhân loại tiểu tử, ngươi vận khí ngược lại tốt, trước khi chết còn có thể ăn chán chê một bữa, xem ra ngươi đối với bọn họ có giá trị lợi dụng rất lớn ah.”
Dương Khai cau mày, liếc xéo người này một cái. Ánh sáng quá mức lờ mờ, hắn cũng không nhìn rõ người đó trông như thế nào.
Tròng mắt đảo vòng vòng, ha ha cười nói: “Bằng hữu, mọi người đều là người gặp nạn, cũng không cần nói móc như vậy đi à nha? Ngươi có cần một ít không?”
“Không cần, bản thân mình cầu nhiều phúc đi!” Người đó hừ hừ, không nói thêm gì nữa.
“Cái này có thể có độc không?” An Linh Nhi có chút lo lắng hỏi.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Dương Khai lắc đầu. Nếu quả thật muốn giết mình lời mà nói, những người kia không cần phải lừa gạt như vậy. Dựa vào thực lực bọn họ thể hiện ra, hoàn toàn có năng lực đưa mình vào chỗ chết, hà tất phải hạ độc trong thức ăn?
Hơn nữa quả trái cây người đó đưa cho mình cũng không giống người thường. Dương Khai căn bản không nhận biết đây là loại linh quả gì, chỉ biết là nó ít nhất cũng là trái cây cấp bậc linh cấp thượng phẩm, bên trong chứa năng lượng thuộc tính dương cực kỳ đậm đặc.
Một quả linh quả như vậy, đủ để cho một võ giả như mình khôi phục hoàn toàn.
“Ăn đi, không có gì đáng ngại.” Dương Khai cười cười, bê lên một cái đĩa, đặt vào tay An Linh Nhi.
Nguyên khí và thần thức đều bị phong cấm, trước kia lại đã bị kinh sợ, An Linh Nhi cũng quả thực cần bổ sung thể lực, lập tức cũng không khách khí, chậm rãi nhai nuốt bắt đầu.
Dương Khai lại càng gió cuốn mây tan, bổ sung thật tốt, ngay cả miếng trái cây kia cũng không bỏ qua, trực tiếp nuốt vào, trong đan điền thoáng cái nhiều ra vài giọt dương dịch.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày đều có người đưa tới đồ ăn, chế tác tinh tế, hương vị cũng khá tốt.
Dương Khai sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy. Mấy ngày xuống, thương thế không những khỏi hẳn, ngay cả thực lực cũng tăng lên một chút. Ở nơi năng lượng thuộc tính dương đậm đặc như thế này tu luyện Chân Dương Quyết, thật sự là cơ hội tốt trời ban.
Mỗi khi hắn và An Linh Nhi được đãi ngộ như vậy, những người Ma tộc bị giam trong phòng giam hai bên đều không phải là dễ chịu.
Đều là tù nhân, nhưng đãi ngộ chênh lệch cũng quá xa, khiến cho bọn họ cũng không biết Dương Khai cùng người ngoại tộc ở đây có quan hệ gì.
Trong phòng giam bên trái, người Ma tộc trước kia nói chuyện với Dương Khai vốn tưởng rằng Dương Khai rất nhanh sẽ bị giết, nhưng mấy ngày nay xuống, những người kia không những không tìm phiền phức của hắn, ngược lại không ngừng cung cấp các loại lợi ích cho hắn, khiến người đó rất là im lặng.
Khoảng năm ngày sau, đang ngồi xuống trong phòng giam, Dương Khai bỗng nhiên cảm giác được năng lượng thuộc tính dương trong không khí hơi không ổn định, tựa hồ nguồn năng lượng truyền đến xảy ra chuyện gì biến cố.
Nhướng mày, tinh tế điều tra, nhưng thực sự không điều tra được bao nhiêu tin tức hữu dụng.
Ngược lại những người Ma tộc trong phòng giam hai bên, khi cảm giác được những điều này, từng người từng người sắc mặt đại biến, tất cả đều im miệng không nói bắt đầu, tình trạng bất an và nóng nảy dần dần lan tràn ra, một bộ tai họa sắp đến.
“Bọn hắn làm sao vậy?” An Linh Nhi sợ hãi nép bên cạnh Dương Khai, nhỏ giọng hỏi.
Dương Khai lắc đầu, thần sắc ngưng trọng.
Két một tiếng nhỏ, kèm theo từng đợt bước chân nóng nảy, bên ngoài nhanh chóng xông tới vài người. Khi bọn họ xông tới đồng thời, những người Ma tộc bị giam ở đây ào ào chửi rủa bắt đầu, từng người từng người tâm trạng kích động vô cùng, một bộ liều mạng.
Nhưng bị các loại thủ đoạn giam cầm, bọn họ nào có sức hoàn thủ. Một hồi tiếng binh binh bàng bàng vang lên, rất nhanh có mấy người Ma tộc bị bắt ra ngoài.
Đụng một tiếng, cửa nhà tù lần nữa bị khóa chặt.
Những người còn lại vẫn đang la hét chửi rủa, nhưng không nhận được bất kỳ đáp lại nào.
“Đủ rồi, đều im miệng đi, các ngươi ở đây ồn ào có ích sao?” Trong phòng giam bên trái, người Ma tộc trước kia nói chuyện với Dương Khai tức giận quát.
Tất cả mọi người trầm mặc xuống.
Dương Khai kinh ngạc nhìn hắn một cái, người này trong Ma tộc hình như có chút danh tiếng và uy vọng, bằng không những người khác không có khả năng phục tùng hắn như vậy.
Khoảng một nén hương sau, luồng năng lượng hỗn loạn chảy xuôi trong không khí dần dần bình thường trở lại, trở nên ổn định.
Một loại cảm xúc thỏ tử hồ bi lan tràn ra, tất cả người Ma tộc đều ảm đạm hao tổn tinh thần.
Ánh mắt Dương Khai lóe lóe, thầm nghĩ bọn họ chắc hẳn hiểu biết nhiều hơn mình, có lẽ có thể hỏi thăm được một chút tin tức và manh mối về nơi này từ chỗ bọn họ.
Một ngày sau, lại có người đưa tới đồ ăn ngon rượu tốt. Dương Khai không như trước kia trực tiếp ăn như hổ đói, mà là mang theo rượu ngon đi đến bên trái, hướng người Ma tộc bên kia thét to: “Bằng hữu, có muốn cùng nhau uống chút không? Rượu này hương vị cũng được.”
Trong bóng tối, đôi mắt chậm rãi mở ra, nhìn xung quanh. Một lát sau, tiếng cười lạnh từ bên kia truyền đến, lộ ra một luồng khinh thường và trào phúng.
“Tuy ta là nhân loại, ngươi là Ma tộc, quan hệ nhân ma từ trước đến nay không hòa thuận, nhưng có câu nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, ngươi thấy thế nào?” Dương Khai vẻ mặt ôn hòa, khuyên.
Nụ cười của người đó chậm rãi thu lại, trầm tư một hồi, trầm giọng nói: “Hừ, các ngươi nhân loại chính là gian trá, cũng biết biến báo!”
Đang nói chuyện, theo bên kia đứng dậy, đi đến giữa hai gian nhà tù, khoanh chân ngồi xuống, một tay lấy bầu rượu trên tay Dương Khai chiếm lấy, uống một hơi cạn sạch.
Mấy hơi công phu, một bình rượu ngon vào bụng. Dương Khai lại lấy một bình đưa cho hắn.
Thấy hắn biết điều như vậy, người Ma tộc kia không khỏi gật đầu, khinh bỉ nói: “Ghét nhất các ngươi nhân loại rồi, đối với cường giả khúm núm, đối với kẻ yếu vênh váo hung hăng, âm hiểm xảo trá!”
“Ha ha.” Dương Khai cũng không giận, “Uống trước đi, uống xong chúng ta nói sau.”