» Chương 3232: Tiện tay phá đi
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 3232: Tiện tay phá đi
Dương Khai và nhóm người này thoạt nhìn khí thế hung hãn, kẻ đến không thiện. Đám đệ tử Di Thiên Tông dù không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng ít nhất vẫn có nhãn lực và kinh nghiệm, tự nhiên thấp thỏm lo âu.
Dương Khai liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Bản tọa và Di tông chủ là quen biết cũ, từ xa đến thăm hắn, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Vì sao các ngươi lại cự tuyệt bản tọa ngoài cửa, còn không mau mau mở trận, lỡ đại sự của bản tọa và Di tông chủ, các ngươi gánh nổi không?”
Đám đệ tử đương nhiên sẽ không tin chuyện hoang đường của hắn. Bọn họ đều biết mối quan hệ giữa tông môn mình và Lăng Tiêu Cung. Những năm gần đây lợi ích giảm sút hoàn toàn là do Lăng Tiêu Cung, sớm đã hận Lăng Tiêu Cung và Dương Khai thấu xương. Không phải cừu địch nhưng cũng giống như cừu địch. Kẻ như vậy làm sao có thể cố ý đến thăm tông chủ? Rõ ràng là không có ý tốt.
Huống chi, tông chủ đã sớm truyền lệnh, không được sự cho phép của hắn, đại trận tuyệt đối không thể mở ra. Đương nhiên sẽ không bị Dương Khai dăm ba câu hù dọa.
Người đứng đầu là một Đạo Nguyên cảnh, chắp tay ôm quyền nói: “Dương cung chủ bớt giận, tông chủ đã trên đường đến, chắc hẳn sẽ tới ngay lập tức. Xin Dương cung chủ chờ một lát. Có chuyện gì không ngại chờ tông chủ đại nhân đến đây, Dương cung chủ tự mình gặp mặt nói chuyện.” Lời nói này không kiêu ngạo không tự ti, hiển rõ phong thái của đại phái.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng: “Đều nói Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, quả là thế. Ngươi tên gì?”
Cái kia Đạo Nguyên cảnh co quắp mặt lại. Có ý gì đây? Đây là muốn tìm mình gây sự ư? Do dự một chút, vẫn không dám giấu giếm, báo lên tên của mình.
Dương Khai gật gật đầu, chỉ tay vào hắn nói: “Chờ chút nữa muốn ngươi đẹp mặt.”
Người kia lập tức khóc không ra nước mắt: “Dương cung chủ, tại hạ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi, ngài làm gì chấp nhặt với tôi?”
Dương Khai nói: “Không muốn để ta chấp nhặt với ngươi cũng được, nhanh chóng mở ra đại trận, đừng lề mề.”
Cái kia Đạo Nguyên cảnh rụt cổ lại, nào dám mở trận? Cả người như kiến bò trên chảo nóng, lập tức hoang mang sợ hãi.
Ngay lúc này, phía sau truyền tới một thanh âm: “Ta tưởng là ai mà uy phong như vậy, nguyên lai là Dương cung chủ tới. Di mỗ không ra xa đón tiếp, mong chuộc tội.”
“Tông chủ!” Đám đệ tử quay đầu nhìn lại, mặt lộ vẻ vui mừng. Cái kia Đạo Nguyên cảnh cầm đầu càng là vui mừng khôn xiết, tự nhiên sinh ra cảm giác giải thoát. Chỉ thấy phía bên kia, lấy tông chủ của mình cầm đầu, các trưởng lão và hộ pháp đều có mặt, gần mười vị Đế Tôn cảnh cùng nhau bay tới.
Tông chủ tới, tự nhiên là không còn chuyện gì của mình nữa. Hắn tranh thủ lui lại vài bước, đứng phía sau đám Đế Tôn cảnh.
“Di tông chủ!” Dương Khai mỉm cười nhìn Di Kỳ, “Nhiều năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ có khỏe không?”
Di Kỳ chắp tay nói: “Dương cung chủ cũng phong thái vẫn như cũ, uy phong không giảm.” Tuy là lời khen, nhưng lại âm dương quái khí, khiến người ta dễ dàng nhận ra.
Dương Khai nhíu mày, thầm nghĩ tên này sao lại có vẻ không sợ hãi thế nhỉ? Nhìn đám Đế Tôn cảnh phía sau hắn, lại quay đầu nhìn đội hình bên mình, chiến lực hoàn toàn không ngang nhau mà. Hắn dựa vào đâu mà nói chuyện với mình như vậy? Dựa vào hộ sơn đại trận trước mắt sao?
Di Kỳ nói: “Dương cung chủ không ở Lăng Tiêu Cung hưởng phúc, sao lại có rảnh đến thâm sơn cùng cốc này của ta?”
Dương Khai cười ha hả nói: “Ra ngoài làm việc, đi ngang qua nơi đây. Nhiều năm không gặp Di tông chủ, rất là nhớ nhung, chuyên tới thăm hỏi một chút.”
“Vậy sao…” Di Kỳ lần nữa ôm quyền: “Làm phiền Dương cung chủ nhớ mong. Di mỗ hết thảy mạnh khỏe.”
Dương Khai nói: “Di tông chủ đây là muốn nói chuyện với ta thế này sao? Không chuẩn bị mời ta vào ngồi một chút? Nói đến Di Thiên Tông của ngươi, ta cũng là lần đầu tiên tới, không biết so với Lăng Tiêu Cung của ta thì thế nào?”
Di Kỳ lắc đầu nói: “Lăng Tiêu Cung là đất chung linh dục tú, Di Thiên Tông của ta đương nhiên kém xa.” Thầm mắng mình cả đời đầu óc có bệnh, mới có thể mời ngươi tiến đến ngồi một chút. Hắn chuyển đề tài nói: “Nhưng hôm nay lại có chút không tiện lắm. Di mỗ đang chiêu đãi quý khách, có chút không tiện. Dương huynh nếu có ý, không ngại ngày khác quay lại, Di mỗ đính hôn tự tác bồi.”
Dương Khai rủ mắt nhìn hắn: “Từ xa tới là khách, Di tông chủ cái kiểu đãi khách này có chút không hợp lý đi.”
Di Kỳ mỉm cười: “Dương cung chủ thứ lỗi, thật sự là… không tiện lắm. Đường đột vị quý khách kia sẽ không tốt.”
“Vị quý khách nào giá lâm? Không ngại để bản tọa cũng gặp một lần.”
Di Kỳ lắc đầu nói: “Vị đại nhân kia không thích người sống. Dương cung chủ, hôm nay thật sự xin lỗi, xin hãy quay về.”
Dương Khai thản nhiên nói: “Nếu bản tọa khăng khăng muốn vào xem một chút thì sao?”
Di Kỳ nheo mắt nói: “Dương cung chủ xin tự trọng. Nơi này là Di Thiên Tông của ta, không phải Lăng Tiêu Cung, không phải do ngươi nói gì thì là cái đấy. Muốn giễu võ dương oai thì xin về Lăng Tiêu Cung đi giễu võ dương oai!”
Đám đệ tử Di Thiên Tông nghe vậy, ai nấy phấn chấn không thôi, cảm thấy tông chủ của mình nói chuyện thật sự là bá khí, nghe rất sảng khoái. Cái này cung chủ Lăng Tiêu Cung cũng tự tìm, làm gì lải nhải tự rước lấy nhục.
Dương Khai ý vị thâm trường nhìn hắn: “Xem ra Di tông chủ là có chỗ dựa a, không sợ bản tọa dưới cơn nóng giận đạp bằng Di Thiên Tông của ngươi sao?”
Di Kỳ ngạo nghễ nói: “Người đang làm, trời đang nhìn, công đạo tự tại lòng người.”
Dương Khai khoát tay nói: “Công đạo không tại lòng người, trên tay ta!” Lười nhác nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp vạch mặt, “Di Kỳ, bản tọa đích thân tới nơi đây, mang theo hai lựa chọn cho ngươi!”
Di Kỳ cười híp mắt nói: “Vậy Di mỗ cũng muốn nghe một chút, là hai lựa chọn nào. Hy vọng Dương cung chủ nói nghiêm túc một chút, đừng chọc người bật cười mới là.”
Dương Khai mặt không chút thay đổi nói: “Thần phục Lăng Tiêu Cung của ta, ngày sau hàng năm nộp lên bảy thành lợi ích, hoặc là… Bản tọa biến Di Thiên Tông của ngươi thành phân đà của Lăng Tiêu Cung ta!”
Di Kỳ mặt không thay đổi nhìn hắn, bộ dạng chậm đợi đoạn sau. Chờ nửa ngày sau mới nói: “Không có?”
Dương Khai chắp hai tay sau lưng nói: “Ngươi tự chọn.”
Di Kỳ cười ha hả, quay đầu nhìn tả hữu nói: “Dương cung chủ nói chuyện tiếu lâm, chư vị cũng cho chút mặt mũi đi.”
Đám trưởng lão và hộ pháp cười lên ha hả, những đệ tử kia cũng đều phối hợp, cảnh tượng kỳ dị không sao tả xiết.
Dương Khai lặng lẽ quan sát, tam đại Yêu Vương cũng mặt nghiêm nghị.
Di Kỳ khoát tay, tiếng cười của đám người lập tức dừng lại, lạnh lùng nhìn Dương Khai nói: “Thiên hạ vốn không có chuyện gì, lo sợ không đâu, Dương cung chủ, ngươi bây giờ thối lui vẫn còn thể diện. Bằng không đợi đến đâm lao phải theo lao thì thật thành trò cười.” Hắn nhìn như hảo tâm khuyên nhủ, kỳ thực ước gì Dương Khai động thủ tự rước lấy nhục. Hắn quyết định hôm nay giải quyết ân oán, miễn cho ngày sau hàng năm còn phải đưa đại bút Nguyên Tinh cho Lăng Tiêu Cung.
“Di tông chủ hôm nay nói chuyện thật sự là có lực lượng.” Dương Khai khẽ gật đầu: “Hy vọng ngươi sẽ không hối hận.”
Di Kỳ quát khẽ nói: “Bản tọa bình sinh hành động, chưa từng hối hận.”
“Tốt!” Dương Khai quát lớn: “Di tông chủ đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy đừng trách bản cung chủ không niệm tình xưa, san bằng Di Thiên Tông của ngươi!”
Dứt lời, ba đạo nhân ảnh đã từ hai bên hắn xông ra, trong nháy mắt đã lao tới phía trước đại trận hộ tông. Đám người thậm chí không nhìn rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chỉ cảm giác một trận năng lượng ba động kịch liệt truyền ra, ngay sau đó ầm ầm nổ vang, đất rung núi chuyển.
Đại trận hộ tông rung lắc kịch liệt mấy lần, nổi lên từng tầng từng tầng gợn sóng.
Tam đại Yêu Vương một trận tấn công mạnh, thanh thế kinh người, yêu khí cuồn cuộn, bay thẳng Cửu Tiêu, làm không ít người giật mình, nhao nhao tế ra bí bảo thúc đẩy lực lượng, như lâm đại địch.
Di Kỳ lại bình yên như không, chỉ cười mỉm nhìn phía trước nói: “Đại trận hộ tông của Di Thiên Tông ta tuy không phải đứng đầu nhất, thế nhưng không dễ phá như vậy. Dương cung chủ cứ bớt sức đi.”
Dứt lời lúc, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một cây trận kỳ, nhẹ nhàng vung lên, đại trận đang rung lắc lập tức vững chắc xuống, ngay cả gợn sóng kia cũng biến mất không thấy đâu, mặc cho tam đại Yêu Vương công kích thế nào, lại không có chút phản ứng nào.
Cũng không phải là không có phản ứng, chỉ là tất cả sức mạnh công kích đều bị phân tán ra, chuyển dời đến nơi khác. Đây cũng là uy lực của đại trận hộ tông. Trận pháp mở ra, mạnh như tam đại Yêu Vương trong thời gian ngắn cũng không thể phá vỡ. Năm đó quân lính của Vấn Tình Tông nếu trốn trong đại trận, Dương Khai cũng không có bản lĩnh tiêu diệt người ta. Xấu là ở chỗ bọn họ dốc toàn bộ lực lượng chạy tới Băng Tâm Cốc, mới cho Dương Khai nắm lấy cơ hội.
Tam đại Yêu Vương xuất thủ không giữ lại sức, một trận cường công, đã là không đủ lực, thân hình lùi về bên cạnh Dương Khai, ai nấy mặt trầm hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với sự nhờ vả của Dương Khai.
Ngược lại, đám người Di Thiên Tông cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy mỉa mai chế giễu.
Di Kỳ nói: “Dương cung chủ còn chưa hết hy vọng sao? Tiếp tục đi, càng mất mặt đấy.”
Trước đây hắn cũng sợ tam đại Yêu Vương phá đại trận hộ tông của mình. Bây giờ nhìn đại trận bình yên vô sự, một trái tim lập tức yên ổn xuống. Xem ra không cần Đào lão xuất thủ, Lăng Tiêu Cung cũng không thể làm gì mình. Sớm biết như vậy, mấy năm trước còn đưa Nguyên Tinh làm gì? Để lại mình dùng tốt hơn bao nhiêu.
Dương Khai nhìn hắn nói: “Nếu đây chính là chỗ dựa của ngươi, bản tọa rất thất vọng.”
Di Kỳ hừ lạnh nói: “Khoác lác mà không biết ngượng.”
“Chỉ là trận pháp cần gì tiếc nuối, nhìn bản tọa tiện tay phá đi.” Dương Khai hai tay rung động, đám người phía sau cùng nhau lui về sau, lập tức cách xa trăm trượng.
Di Kỳ nhíu mày, không biết Dương Khai làm cái quỷ gì. Hắn tuy biết thực lực Dương Khai không yếu, nhưng tấn thăng Đế Tôn cảnh cũng không bao lâu. Ngay cả tam đại Yêu Vương cũng không có biện pháp, hắn làm sao có thể hoàn thành?
Đang nghi ngờ giữa chừng, đã thấy Dương Khai đưa tay trong hư không một trảo, một cái Thạch Đầu Nhân ngơ ngơ ngác ngác đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Đám người nhìn tròng mắt trừng một cái, ai cũng không phát hiện Thạch Đầu Nhân kia rốt cuộc xuất hiện thế nào, chỉ thấy Dương Khai trong hư không vồ một cái, dường như nó vẫn ẩn mình trong đó vậy.
Cái Thạch Đầu Nhân kia ước chừng cao nửa người, toàn thân trên dưới góc cạnh rõ ràng, nhìn đần độn, nhưng đôi mắt lại linh động cực điểm.
Thạch Đầu Nhân vừa xuất hiện, liền quay mặt hướng về phía đại trận hộ tông của Di Thiên Tông, chợt một tiếng gầm rống như thú vật, hai quyền mạnh mẽ đấm vào ngực mình.
Đám người lại nhìn ngây người. Tên này làm trò gì? Xuất hiện khí thế không yếu, nhưng cái kiểu tự làm đau mình này là cái quỷ gì. Nhưng rất nhanh, kinh ngạc biến thành hoảng sợ. Từng đôi mắt chậm rãi dời lên, từng cái đầu chậm rãi nâng lên.
Trong rung chuyển của đất trời, cái Thạch Đầu Nhân vốn chỉ cao nửa người lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trưởng thành.
Một trượng, năm trượng, mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng…
Dài đến bốn năm mươi trượng mới chậm rãi dừng lại, giống như một tòa núi lớn, chắn ngang trước đại trận hộ tông của Di Thiên Tông.