» Chương 2: Hỏa Tuyền

Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 23, 2025

Hỏa Tuyền bị những tảng đá bao quanh, hơi nước bốc lên nghi ngút. Trong thế giới khắp nơi chìm trong bóng đêm này, Hỏa Tuyền hiện ra rực rỡ và lấp lánh.

Tần Minh ngồi xổm xuống, từ trong ao vớt ra một viên đá phát sáng, oánh nhuận hơn cả san hô đỏ, hào quang chiếu rọi khắp nơi.

Thái Dương Thạch mà các gia đình sử dụng đều xuất phát từ Hỏa Tuyền. Khi đá hết năng lượng, chúng có thể được thả lại vào đây và sẽ khôi phục như ban đầu sau một thời gian ngắn.

Ánh sáng đỏ rực đầy ao, dù tỏa sáng như nham thạch nóng chảy, nhưng nhiệt độ của nó thấp hơn nhiều so với vẻ ngoài rực lửa.

Trong ao, ánh sáng lấp lánh (ba quang liễm diễm), ánh lửa nhảy múa. Nó không phải là lửa thật, cũng không phải nước suối, mà là một loại vật chất vô cùng đặc thù.

Giờ đây, ban ngày không còn tồn tại, màn đêm trường cửu bao phủ. Mọi người chỉ phân biệt được đêm nhẹ và đêm khuya.

Trong thời đại như vậy, Hỏa Tuyền đặc biệt quan trọng.

Cho dù là ngũ cốc biến dị Ngân Mạch, hay các loại cây nông nghiệp thông thường như khoai đất, mọi loại cây trồng đều cần Hỏa Tuyền tưới tiêu mới có thể sinh trưởng.

Hơn nữa, nếu con người quanh năm không thấy Hỏa Tuyền cũng sẽ khó chịu.

Có thể nói, đó là căn bản sinh tồn của mọi người.

Tại thế giới không có ban ngày này, vẫn có thể phân chia bốn mùa.

Vào mùa xuân và mùa hạ, Hỏa Tuyền thuộc về giai đoạn hoạt động mạnh, phun trào ào ạt, có thể đáp ứng đầy đủ nhu cầu trồng trọt.

Mùa đông là giai đoạn cạn kiệt của nó. Ví dụ như ở Song Thụ thôn này, dù trong ao vẫn sáng, nhưng chỉ có thể dùng để ôn dưỡng Thái Dương Thạch, phục vụ việc chiếu sáng.

Tổng thể mà nói, trong thời đại không có ban ngày, mọi người sống theo triết lý “Trục hỏa”.

Hỏa Tuyền bắt mắt như vậy trong đêm tối, tự nhiên sẽ thu hút sự thăm dò của các loài sinh vật trong bóng tối. Nhưng may mắn là chúng đều có lãnh địa riêng, nên đa số thời gian vẫn duy trì được sự cân bằng nhất định.

Song Thụ thôn thiếu lương thực, chủ yếu là do mùa thu hoạch từng bị quái điểu tập kích. Mỏ chim chạm vào lúa mì như lưỡi hái xẹt qua, chỉ một lần mổ xuống là trụi sạch vài đám.

Ngoài ra, còn xảy ra nạn châu chấu và một số yếu tố do con người gây ra, dẫn đến việc nhiều người sắp chết đói vào mùa đông.

Hiện tại là đêm nhẹ, bóng đêm tương đối nhạt. Từ phía xa, chợt có “Địa quang” dâng lên, khiến hình dáng mơ hồ của rừng rậm ẩn hiện.

Về phần đến đêm khuya, thì không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, vạn vật yên lặng, bóng đêm đen đến rợn người.

Tần Minh suy nghĩ khi nào có thể ra ngoài, giải quyết khó khăn thiếu thốn lương thực nghiêm trọng.

Hắn nhìn ra xa dã ngoại, nơi đó vô cùng tối, không nhìn thấy cảnh vật xa xăm. Tuyết đọng đã cao hơn ngực người, môi trường sinh tồn vô cùng khắc nghiệt.

Tại đầu thôn này, Hỏa Tuyền chiếu rọi ra một vùng đất sáng rõ.

Gió lạnh xẹt qua, trong hỏa trì rộng sáu trượng vuông, sóng nước lấp lánh. Những bông tuyết đọng lại trên hai cây song thụ đen trắng trong ao, rung rinh rơi xuống, rực rỡ óng ánh trong dòng lửa.

Phiến lá của hai cái cây mang cảm giác như ngọc, không sợ rét căm căm, nhưng trừ việc xua đuổi muỗi vào mùa hạ, chúng cũng không có công dụng lớn.

Tần Minh cảm nhận được bông tuyết lạnh buốt rơi xuống cổ mình, hắn lấy lại tinh thần. Dù sao đi nữa, hắn cũng phải dưỡng thân thêm một chút, bên ngoài còn vô cùng nguy hiểm.

Hắn xuôi theo đường cũ trở về, đèn lửa trong các nhà lập lòe. Phía sau lưng, dã ngoại vô cùng hắc ám, vạn vật héo tàn, như một quái vật khổng lồ muốn nuốt chửng tất cả.

Tần Minh đứng trong sân, thực hiện các động tác rèn luyện đặc biệt, vô cùng thành thạo và trôi chảy. Bởi lẽ quanh năm như vậy, điều này đã gần như trở thành bản năng của hắn.

Một lúc lâu sau, trán hắn đầy mồ hôi, quanh thân ấm áp, lúc này hắn mới dừng lại.

Hắn đi vào phòng, lấy ra một bình thủy tinh nhỏ bỏ túi, chỉ dài bằng ngón cái. Bình được trang trí hoa văn tinh xảo, tỉ mỉ, trong suốt và tinh tế, bên trong là chất lỏng màu xanh lam có băng tinh.

Hắn cẩn thận từng li từng tí, đưa lại gần ánh sáng rực rỡ từ Thái Dương Thạch để quan sát.

Trên thân bình nhỏ khắc hai chữ: Khoáng Tố.

Trong chất lỏng xanh đến mê hoặc lòng người ấy, khi nhẹ nhàng lay động, làn sương xanh lượn lờ trong bình, mang lại một cảm giác mộng ảo.

Tần Minh kiềm chế sự xúc động, không mở bình nhỏ ra, bởi hắn bệnh nặng mới khỏi, sử dụng chất lỏng màu xanh lam lúc này chỉ có hại chứ không có lợi.

Đây là vật hắn vô tình đoạt được trong một khu vực nguy hiểm trong núi. Trước đó, hắn chỉ từng nghe nói về “Khoáng Tố” chứ trên thực tế hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với loại vật chất quý hiếm cấp độ này.

Khi cơ thể được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất rồi sử dụng nó, có thể cải thiện thể chất, khiến tinh thần dồi dào.

Từ khi trốn ra khỏi núi, hắn liền đổ bệnh nặng, luôn không có cơ hội nếm thử.

“Mấy ngày nữa có lẽ liền có thể dùng tới.” Tần Minh cất lại bình thủy tinh nhỏ mà hắn cất công nghiên cứu.

Gió lạnh thổi qua, những bông tuyết nhỏ lẻ tẻ bay xuống.

Tần Minh ở lại một mình, sân nhỏ tĩnh lặng rất quạnh quẽ, thậm chí có chút hoang vu.

Hắn đã thành thói quen.

Theo thời gian trôi qua, bóng đêm dần dần sâu, đêm nhẹ sắp kết thúc.

Lục Trạch tới, bên người đi theo một nam hài khoảng 5 tuổi. Dù thân người được che kín mít, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn cóng đến đỏ bừng.

“Văn Duệ lại cao lớn hơn một chút rồi.” Tần Minh khoa tay khoa chân ước lượng chiều cao của nam hài.

“Tiểu thúc, thân thể ngươi đỡ hơn chút nào chưa?” Lục Văn Duệ ngửa đầu lo lắng hỏi, đôi mắt to tròn, trong veo, đúng là ở cái tuổi ngây thơ đáng yêu.

Tần Minh cười đáp lại: “Không có vấn đề gì. Chờ vài ngày nữa tiểu thúc sẽ giúp ngươi bắt chú ‘Ngữ Tước’ mà ngươi hằng mong ước về.”

“Ngữ Tước có thể nói chuyện với người, thật sao? Tuyệt quá!” Tiểu Văn Duệ nghe vậy, vô cùng vui vẻ, hai mắt sáng lấp lánh.

“Gần đây bên ngoài không yên ổn.” Lục Trạch mở miệng, đưa hộp cơm cho Tần Minh, bảo hắn không cần vội vã ra ngoài.

Nham Mễ dù tương đối thô ráp, cảm giác cứng rắn, nhưng Tần Minh vẫn ứa nước miếng. Một ngày chỉ vẻn vẹn hai bữa cơm, hắn thực sự rất đói. Trong cơm Nham Mễ lại còn có mấy quả táo đỏ, mềm mại, tinh tế, vị ngọt thanh ngon miệng.

Tần Minh phát hiện, Tiểu Văn Duệ đang chăm chú nhìn, cũng nuốt nước miếng ực một cái.

Trong lòng hắn hổ thẹn, ngồi xổm xuống, nói: “Văn Duệ, nói cho tiểu thúc, ngươi có phải còn chưa ăn no không?”

Lục Trạch lắc đầu nói: “Không sao đâu, thằng bé chắc chắn là vì nhìn thấy táo đỏ thôi.”

Tần Minh lập tức gắp mấy quả táo đỏ ra, đưa cho tiểu nam hài xinh xắn chất phác ăn.

Lục Trạch ngăn hắn lại, nói: “Đây là tẩu tử ngươi cố ý bỏ vào để bổ khí huyết cho ngươi, đừng gắp cho nó.”

Lúc này Lương Uyển Thanh cũng tới, nhìn về phía Văn Duệ, nói: “Tần thúc của ngươi thân thể suy yếu, hiện tại không có thịt và thuốc bổ để ăn, con không cần thèm thuồng.”

Nàng tâm địa vốn không xấu, trước đó nghĩ rằng Tần Minh sẽ không sống nổi như ba thôn dân khác, tiếp tế hắn cũng vô ích, nên đã cãi nhau với trượng phu. Bây giờ thấy hắn bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, tình trạng không còn tệ nữa, Lương Uyển Thanh dù biết rằng lương thực dự trữ trong nhà mình cũng không còn mấy, vẫn phải giúp đỡ một chút.

Tiểu Văn Duệ khéo léo gật đầu, chớp đôi mắt to, nói: “Tiểu thúc, người mau ăn đi, tranh thủ thời gian khỏe lại, cháu không đói đâu.”

Tần Minh làm sao có thể nuốt trôi, khăng khăng đút quả táo cho Tiểu Văn Duệ, đồng thời trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Gần đây hắn nhất định phải đi rừng rậm một chuyến.

Trong lòng hắn rất cảm kích hai vợ chồng kia, nhưng không nói nhiều lời khách sáo, chỉ hỏi rõ tình hình bên ngoài hiện tại từ bọn họ.

Lương Uyển Thanh ngồi xuống hàn huyên một lát rồi trở về, bởi vì trong nhà còn có một đứa trẻ hơn hai tuổi cần chăm sóc…

Quay lại truyện Dạ Vô Cương

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 82: Vong Ưu Thành

Chương 102: Thời đại đại khai tịch

Dạ Vô Cương - May 24, 2025

Q.1 – Chương 81: Đột phá