» Chương 65:
Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 23, 2025
Kia lại là một con lợn rừng!
Tần Minh nheo mắt nhìn rõ dưới ánh lửa từ cành cây châm: đó là một con heo rất nhỏ, chỉ dài hơn bàn tay ta một chút. Giờ phút này, nó cũng bị bừng tỉnh, cùng Tần Minh mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn nhau.
Đừng nhìn con lợn rừng này rất nhỏ, nhưng nó lại vô cùng bất thường. Một đôi răng nanh tuyết trắng sớm đã dài ra ngoài miệng, đây không phải trạng thái bình thường của heo con. Con heo rừng nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay ta một chút, thế mà lại nhe răng cười một tiếng, khiến Tần Minh suýt nữa vung đao chém tới, nhưng hắn đã nhịn được. Bởi vì chuyện này quá bất thường.
Trên thực tế, hắn cảm thấy những gì mình trải qua gần hoang mạc hôm nay đều chẳng có gì bình thường cả.
Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm, phát hiện con lợn này trên mặt có những vảy đen nhỏ, càng nhìn càng thấy quen thuộc. Lập tức, hắn nghĩ tới lần mình săn giết Đao Giác Lộc và Lư Đầu Lang trong núi lớn khi bệnh vừa khỏi. Lần đó, hắn từng phát hiện một con lợn rừng vượt xa đồng loại, nặng tới một ngàn sáu trăm cân, điên cuồng lao tới như phát điên, còn từng truy đuổi hắn một đoạn đường.
Ngày đó, Nguyệt Trùng xuất hiện, con lợn rừng khổng lồ kia run lẩy bẩy, lặng lẽ lui lại, dùng tuyết đọng chôn vùi mình. Mặt con heo lớn kia cũng có lớp vảy đen, rất giống với con vật trước mắt.
Bất quá, con lợn rừng khổng lồ kia tuy là sinh vật biến dị, nhưng tính thú cực nặng, tựa hồ còn xa mới “khai hóa” và không có linh tính. Con lợn nhỏ trước mắt này tuy bộ dáng rất giống con heo lớn kia, nhưng ánh mắt lại không hề điên cuồng, không có tính thú, mà cực kỳ thâm thúy. Nó rõ ràng trông rất nhỏ, nhưng Tần Minh lại luôn cảm thấy, nó càng giống một con lợn rừng già.
Tần Minh không hành động thiếu suy nghĩ, nhìn chằm chằm con lợn này một lúc lâu. Hắn thu hồi Dương Chi Ngọc Thiết Đao, chủ động rút lui về phía rìa khu lều trại. Rất nhanh, bên trong lều trại liền vang lên tiếng ngáy động trời.
Ngày kế tiếp, sương mù quả nhiên không còn dày đặc như vậy. Từ Thịnh kiểm kê quân số thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cho đến bây giờ chưa có ai bị tổn thất, bất kể là người hay dị loại, đều còn sống sót. Tần Minh chú ý tới, một số người nhìn về phía hắn tràn đầy oán niệm, thậm chí có chút phẫn uất.
Một nam tử trung niên nhìn hắn, nói: “Tiểu ca, nhìn ngươi khôi ngô tuấn tú, sao lúc ngủ ‘động tĩnh’ lại lớn đến vậy? Lúc nửa đêm ta tưởng nhầm là sét đánh, đã cố ý ra ngoài xem thử, phát hiện nguyên lai là ngươi đang ngáy trong lều!”
Tần Minh há to miệng, không nói nên lời, cảm thấy thực sự quá oan ức. Chẳng lẽ hắn phải nói cho bọn họ biết đó là một con lợn rừng đang ngáy ư?
“Đúng vậy a, tiểu hỏa tử may mắn mà có ngươi a, ta cũng coi là nửa đêm nghe tiếng sấm chấn động đêm đông!” Một vị lão giả nói.
Ngô Tranh với đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt phiền muộn. Vốn muốn ở gần người quen có thể tiện bề chiếu ứng lẫn nhau, ai ngờ Tần tiểu ca lúc ngủ “khí tràng” lại mạnh đến vậy!
“Không cần trì hoãn thời gian, đun chút nước nóng, ăn chút lương khô, chúng ta lập tức lên đường.” Từ Thịnh thúc giục.
Lần nữa lên đường chưa đầy một canh giờ, một đoàn người liền biến sắc, bởi vì nhìn thấy trong sương đêm có một bóng người thật nhanh tiếp cận bọn họ.
“Không có việc gì, là một nhân loại.” Ngô Tranh nhỏ giọng nói.
Những người khác im lặng. Ở bên ngoài, gặp người hay quái vật đều đáng ngại như nhau, mà trong đội ngũ của họ còn có cả dị loại nữa kia.
Rất nhanh, Từ Thịnh biến sắc, đã nhận ra người này. Chính là vị cao thủ hôm qua đại chiến với lão Tượng: cánh tay dài quá đầu gối, ngũ quan góc cạnh rõ nét, ánh mắt như điện.
Tần Minh biết nam tử tay dài kia đến vì hắn, cho nên hắn chủ động đi ra ngoài.
“Các ngươi đi đi.” Thôi Hoành đối với đám người thương đội khoát tay.
Từ Thịnh hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn thở dài. Mặc kệ đối phương có ác ý hay không, hắn cũng không quản nổi. Giữa hai bên thực lực chênh lệch quá lớn, hắn phải chịu trách nhiệm với nhiều người hơn.
“Tiểu ca, ngươi bảo trọng a!” Từ Thịnh dẫn đội rời đi.
Ngô Tranh cũng nhìn tới nhìn lui, cuối cùng quay người đuổi theo đội ngũ.
“Công tử!” Thôi Hoành lễ độ chào.
Tần Minh né tránh, nói: “Ta đảm đương không nổi lễ này. Hai năm trước là ngươi đã cứu ta, đáng lẽ ta phải hành lễ với ngươi mới phải.”
“Đó là chuyện ta phải làm.” Thôi Hoành mở miệng.
Trong hoang mạc một vùng tăm tối, nơi đây yên tĩnh im ắng.
Tần Minh nỗi lòng rối bời kịch liệt. Hắn có rất nhiều nghi vấn, nhưng nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên mặt người này hôm qua, hắn ý thức được lần trùng phùng này rất có thể hoàn toàn không giống với dự đoán trước đây của hắn.
“Công tử, ngươi đã tân sinh rồi?” Thôi Hoành hỏi, giờ phút này ánh mắt mười phần sắc bén.
Tần Minh nói: “Gọi ta tên đi, hai chữ ‘công tử’ khiến ta không quen.”
“Vậy… được rồi, Xung Hòa, ngươi tân sinh rồi?”
Tần Minh rất muốn đính chính cái tên này, nhưng nghĩ nghĩ, nếu người quen biết đều gọi mình là Thôi Xung Hòa, vậy hắn trước tạm chấp nhận thân phận này.
“Đúng!” Tần Minh cảm thấy vô luận nói cái gì, đối phương đều có thể phán đoán thật giả. Nếu người của Thôi gia đã đến, tất nhiên sẽ điều tra rõ ràng ở Ngân Đằng trấn và Song Thụ thôn.
“Hơi!” Thôi Hoành nghe được câu trả lời khẳng định của hắn, lại thở dài một hơi, có chút day dứt, cũng có chút khó xử, còn có chút không đành lòng. Biểu cảm lần nữa trở nên hết sức phức tạp.
“Có gì không ổn sao?” Tần Minh cảnh giác lên.
“Công tử, ân, Xung Hòa, ngươi muốn rời đi vùng đất xa xôi này, đến những thành trì xa xôi phải không?” Thôi Hoành hỏi.
Tần Minh im lặng. Hiện tại cũng đã ở trên đường, còn cần trả lời sao?
“Xung Hòa, xin lỗi, ta khó có thể vi phạm mệnh lệnh. Ngươi không có khả năng rời đi vùng đất này. Ngươi chỉ cần sống một cuộc đời bình thường, sung túc và bình an là được, sẽ có người giúp ngươi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.” Thôi Hoành tràn ngập áy náy nói.
“Ngươi có ý gì, muốn phế đi ta?” Tần Minh lùi lại, lui sâu vào hoang mạc. Quả nhiên linh cảm chẳng lành của hắn đã trở thành sự thật. Sự xuất hiện của nam tử tay dài không hề mang đến niềm vui sau cuộc trùng phùng, mà là mang theo sóng gió kinh hoàng ập đến, dội vào những ký ức vụn vỡ của hắn.
Tần Minh chân lảo đảo, cảm giác đầu đau nhức kịch liệt. Hắn lớn tiếng hỏi: “Ai bảo ngươi làm như thế?!”
Thôi Hoành chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói cho hắn biết: “Phụ thân ngươi.”
“Mẫu thân của ta đâu?!” Tần Minh quát hỏi, vừa hỏi vừa lùi về sau.
“Trước khi đến nơi đây, mẹ của ngươi đã từng dặn dò như vậy.” Thôi Hoành nói.
Tần Minh cảm giác đầu mình muốn nổ tung. Thân thể hắn kịch liệt lay động giữa hoang mạc. Chẳng trách hắn lại cảm thấy cuộc đời mình như chắp vá, có phần hư giả. Một vài niềm tin trong lòng hắn đã từng sụp đổ.
Làm cha làm mẹ sao có thể như vậy?
Hắn từng quần áo tả tơi, khắp người là máu và vết nứt da, cầu sinh trong băng thiên tuyết địa. Được đưa tới Song Thụ thôn về sau, hắn từng tận mắt thấy vợ chồng Lục Trạch, vì Văn Duệ và Văn Huy, thà chịu đói chịu rét còn hơn để hai đứa trẻ chịu thiệt thòi. Hắn nghĩ rằng, tất cả cha mẹ đều nên như vậy, bởi vì với tính cách của hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy.
“Vì cái gì?!” Tần Minh chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt, cố gắng nhớ lại, mong nhớ lại những chuyện đã xảy ra…